Rất nhanh sau đó Doãn Doãn liền làm xong mấy món điểm tâm sáng vô cùng bắt mắt, Giang Thiên Viễn ngồi vào bàn ăn trước sau đó liền gọi cô ngồi xuống cùng. Trương Nhã Đan loay hoay một lúc không biết nên ngồi ở vị trí nào vì cái bàn có tận sáu cái ghế, nếu như ngồi sát cạnh anh ta có vẻ không được hay cho lắm cho nên cô mới kéo cái ghế đối diện Giang Thiên Viễn ngồi xuống.
Trên bàn ăn toàn những món cô thích, cá hấp, canh ngọt, rau cải xào trứng. Là trùng hợp sao?
Giang Thiên Viễn lúc ở nhà cách ăn mặc thật thổi mái, khác với bộ ves công sở nghiêm chỉnh ngày thường thay vào đó là chiếc áo phông trắng thổi mái quần dài dép lê nhưng vẫn không thể phủ nhận dùng trong bất kỳ tình cảnh nào thì Giang Thiên Viễn vẫn rất đẹp trai.
Lúc Trương Nhã Đan định gắp thức ăn thì đã nghe anh lên tiếng.
"Giờ ăn sáng là 8 giờ, sau này đừng trễ nữa!"
Anh điềm đạm ung dung nói, khiến cô khó hiểu.
"Là mỗi ngày đều ăn sáng sao?"
"Đúng vậy! Tôi có thói quen mỗi ngày đều phải dùng bữa sáng trước khi đi làm, ăn bên ngoài không dinh dưỡng như ở nhà đâu."
Anh nói gương mặt cũng không thay đổi biểu cảm. Trương Nhã Đan quả thực bị anh doạ sợ rồi, nhưng mà cái gì đây? Anh ăn kệ anh chứ? Mắc gì lại bảo cô cũng phải ăn cùng, shit! Đồ bá đạo này!
Giang Thiên Viễn ăn rất thổi mái thực chất cũng không để tâm đến cảm giác cô cô, Trương Nhã Đan dù uất nghẹn cũng không dám than cầu, hiện tại cô đang sống ở nhà anh cho nên cô không thể phản kháng. Chỉ biết trút giận lên chén cơm, tay cầm bát cơm ăn một lúc liền sạch cả bát. Cơ mà! Ngon, rất ngon nha, tay nghề không tệ, mùi vị này rất hợp khẩu vị của cô. Hiện tại Trương Nhã Đan đã có thêm hảo cảm với Doãn Doãn rồi.
Trương Nhã Đan, ăn rất nhanh có lẽ không nhai hay sao mà chưa đầy 2 phút đã xong một bát cơm rồi.
"Đây là lần đầu tiên, tôi thấy một cô gái ăn một bát cơm chưa đến 2 phút đấy!"
Anh không có khiếu hài hước gì cả, anh giỏi châm chọc người khác thì đúng hơn. Cô bị anh nói trúng nhược điểm, cả mặt nhăn nhó đỏ bừng cố gắng nuốt ngụm cơm xuống bụng.
"Anh Giang à, anh có biết tục ngữ thường có một câu nói về phụ nữ rất đáng để lắng nghe không?"
Anh nhướng mày, như muốn nghe cô nói tiếp.
"Chính là phụ nữ khi đói, lúc ăn sẽ rất xấu xí. Người đàn ông nào thấy được một dáng vẻ của cô gái đang ăn mà dám phê bình, thì chỉ có hai con đường để chọn lựa. Một là anh phải lấy cô ấy, hai là cô ấy sẽ giết chết anh giống như diệt khẩu, bịt đầu mối!"
Giang Thiên Viễn, thật tâm đang cười thầm trong lòng, dáng vẻ của cô thật sự là chọc cười người khác.
"Vậy em sẽ dùng phương án nào với tôi?"
Trương Nhã Đan, gấp một miếng cải xào trứng lớn cho vào miệng, ánh mắt hung hăng còn lườm anh sắc lạnh.
"Anh nghĩ xem!"
Giang Viễn, nụ cười trên môi càng đậm. Trong lòng anh thậm nghĩ Trương Nhã Đan còn có một mặt thú vị này tại sao trước đây anh chưa từng nhìn ra nhỉ?
"Thực ra em không cần phải giết tôi. Vì dù sao em cũng đã gả cho tôi rồi!"
Uầy! Trương Nhã Đan, vốn chỉ tùy tiên nói ra vài câu. Nhưng đáp án của anh khiến cô thực sự ngượng ngùng, mặc dù trên danh nghĩa thì đúng thật chính là như vậy, bọn họ là vợ chồng hợp pháp nhưng khi nói ra chính cô lại cảm thấy ngượng ngượng. Trương Nhã Đan tự rủa chính mình đầu mầy bị úng nước rồi đương không lại nói ra mấy lời này. Không được, nên tập trung ăn thôi, càng nói càng ngượng. Yên lặng ăn là tốt nhất!
***
Buổi trưa, mặt trời ngã chút nắng gắt. Ánh nắng phảng chiếu trên cửa kính vỡ vụn hắt vào thân ảnh của hai người bên trong quán nước. Một trung tâm thương mại đã hô to giảm giá khuyến mãi lớn, âm thanh thật nhộn nhịp. Phía đối diện trung tâm thương mại chính là một quán Cafe được bày trí cửa trong suốt nhìn ra được bên ngoài.
Trương Nhã Đan có nghĩ trong bụng lát nữa sau khi bàn xong kịch bản cô sẽ nhất định qua trung tâm thương mại săn đồ khuyến mãi về dùng. Cúi xuống nhìn đồng hồ cũng chỉ mới 10 giờ 30 phút, cô hẹn biên kịch Tiêu đến 11 giờ nhưng bản thân lại tự đến sớm, vì ở nhà thật sự quá nhàm chán rồi cô cũng muốn bắt đầu công việc lại. Tiếng chuông điện thoại vang lên nhìn vào màn hình chính là số của lão mẹ.
"Alo!"
Bên đầu giây lão mẹ liền lên tiếng.
"Tiểu Đan! Thế nào rồi mấy tuần qua có tốt không con? Viễn! Nó có đối tốt với con không hả?"
"Mẹ... Con sống rất tốt, anh ấy rất tốt với con!"
Mẹ cô đúng thật lo xa, mấy ngày qua gọi điện cũng chỉ hỏi đến mấy chuyện này.
"Tiểu Đan à! Con biết rồi đấy ba mẹ và nhà họ Giang cũng chỉ có một đứa con... Hai đứa điều là độc nhất, cho nên hai đứa mau chóng sinh cháu trai cho hai nhà được ẩm bồng biết không?"
Ôi trời! Lại nữa????
"Con biết rồi mẹ... Lần nào gọi đến mẹ cũng chỉ nói mấy lời này, con nghe đã sớm thuộc lòng rồi!"
"Hahaha!!! Mẹ cũng chỉ nhắc con một tiếng thôi. Nếu có gì không hiểu không biết cứ hỏi mẹ, dù mẹ chỉ sinh có mình con, nhưng kinh nghiệm mẹ có thừa đấy Tiểu Đan à?"
Trương Nhã Đan ngượng đến đỏ chín cả mặt.
"Mẹ... Con còn có việc, con cúp máy đây!"