CHƯƠNG 15: CHO PHÉP TÔI MANG PHỤ NỮ VỀ NHÀ!
Trương Nhã Đan cũng thừa hiểu rõ lòng của cha mẹ hai bên, thật sự rất nôn nóng có cháu để ẩm bồng nhưng bọn họ lại không thể thuận theo được, vì cuộc hôn nhân này vốn dĩ không có tình yêu cho nên đành trước mặt nguyện ý sau lưng làm càn.
"Xin lỗi, tôi đến trễ rồi!"
Tiêu Vận đến trễ liền lịch thiệp ngỏ lời xin lỗi cô, anh ta hôm nay diện chiếc áo sơ mi trắng thương hiệu thời thượng quần âu dài ôm sát đôi chân, áo ves khoác ở bên ngoài càng tôn lên sự điềm tĩnh. Trương Nhã Đan có chút thắc mắc cách ăn mặc này thật sự rất giống một vị lãnh đạo hơn là một nhà biên kịch, trong những biên kịch từ làm việc với cô cũng chẳng ai có ngoại hình và cách ăn mặc thời thượng đến như vậy.
"Không sao? Tôi cũng vừa mới đến."
Tiêu Vận ngồi xuống hai chân bắt chéo phong thái tao nhã, nụ cười trên môi vẫn ôn nhu.
"Thế nào rồi? Vai diễn Tô Đát Kỷ có nhận không?"
"Biên kịch Tiêu, vai diễn Tô Đát Kỷ này tôi thật sự rất thích. Nếu đã được anh tin tưởng chọn mặt gửi vàng thì tôi nhất định sẽ hết lòng hết dạ diễn cho thật tốt!"
Phục vụ đi đến, Tiêu Vận liền gọi một ly machiato.
"Tôi đã nói rồi. Sau khi đọc xong kịch bản nhất định cô sẽ đồng ý, lần cải biên kịch bản này tôi tin chắc sau khi phát sóng mọi người sẽ công nhận diễn xuất của cô!"
Trương Nhã Đan hết lòng cảm kích nhưng cô vẫn luôn có một hoài nghi ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi, liền bạo gan hỏi thẳng Tiêu Vận.
"Biên kịch Tiêu tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại chọn tôi, là anh muốn nâng đỡ tôi sao? Tôi chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ, nếu là nâng đỡ... Vậy thì anh được lợi gì chứ?"
Trương Nhã Đan lịch sự mỉm cười. Từ khi bắt đầu làm việc cho đến giờ, thái độ của Tiêu Vận đối với Trương Nhã Đan đều là đánh giá cao! Cô cảm thấy bản thân ngồi trước mặt một biên kịch nổi tiếng thế này có vẻ thật nhỏ bé! Tuy nhiên, Tiêu Vận lại giống như gặp được “tuấn mã”, luôn hết lời khen ngợi khả năng diễn xuất của cô, khiến cho Trương Nhã Đan cũng cảm thấy người như đang bay bổng!
Thật ra diễn xuất của Trương Nhã Đan rất tốt, nếu không nói khoa trương chính là một diễn viên rất có thực lực. Nhưng nhiều năm trong nghề vẫn không có được tiếng tăm chính là cô không chấp nhận đi cửa sau, đó thật sự là một nguyên tắc ngầm trong giới mà bất kỳ ngôi sao nào cũng gặp phải. Tiêu Vận xem trọng điểm này ở cô cho nên sau khi hợp tác xong bộ phim Tình Yêu Của Kẻ Phản Diện liền muốn ngỏ ý cô đầu quân cho Tiếu Hoa, nhưng đến hiện tại xem ra cô gái này vẫn chưa biết anh chính là chủ tịch của công ty giải trí Tiếu Hoa rồi. Vì những lần kí kết hợp đồng cô đều đến công ty cũng chưa từng gặp qua lãnh đạo, anh ngày thường cũng không nhắc đến vấn đề đó cho nên Trương Nhã Đan liền mặc định anh chỉ là một biên kịch nổi tiếng.
"Nhã Đan, cô không cần quá khách sáo! Tôi rất thích cách diễn của cô! Tôi đã chú ý đến cô từ lâu. Tôi hi vọng cô sẽ cùng Tiếu Hoa hợp tác lâu dài trong tương lai có thể đóng nhiều bộ phim xuất sắc hơn.”
Tiêu Vận đẹp trai tươi cười.
"Hahaha... Rất cảm ơn biên kịch Tiêu!"
"Nhã Đan đừng khách sáo nữa, cứ gọi tôi là Vận!"
Hảo cảm thật, anh ta trong giới luôn bị đồn thổi là rất khó tính. Nhưng tại sao cô cảm thấy rất thân thiện vậy.
"À!"
Nhưng mà anh ta vừa nói hi vọng cô sẽ hợp tác cùng Hoa Tiếu lâu dài, hàm ý này...
Hả? Trương Nhã Đan trợn trọn mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, tầm nhìn càng quét một lượt sau đó liền hiểu rõ mọi sự tình, chẳng trách từ khâu diễn viên, bối cảnh, anh ta đều có thể quyết định.
"Anh là ông chủ của Tiếu Hoa!"
"Có vấn đề gì sao?"
"A! Không, A! Ông chủ, thì ra là ông chủ."
Tiêu Vận thực sự bị cô chọc cười, cô gái này luôn luôn mang để cho người khác một loại hảo cảm khó tả.
Phía trên tầng 2 của quán cafe. Tầng 2 của quán cafe này sẽ bán những món điểm tâm trưa, có cả súp và sủi cảo, kinh doanh nhiều đồ ăn đậm chất trung hoa.
***
Cách đó không xa, Dương Hạo và Giang Thiên Viễn ngồi ở đó không biết từ bao giờ bọn họ đang nói chuyện gì đó. Chỉ thấy Dương Hạo kinh ngạc đứng lên.
“Hả? Ý của cậu là, cô ấy cho phép cậu mang người phụ nữ khác đến sống cùng với hai người dưới một mái nhà?”
Dương Hạo há to miệng sửng sốt.
“Uh huh.”
"Tôi phục cậu rồi!"
Dương Hạo không nhịn được vung tay quạt sang, mà Giang Thiên Viễn nhẹ nhàng nghiêng người né được.
“Sao mà chuyện tốt gì cũng đều rơi vào cậu thế hả! Liệu có gạt được cha mẹ cậu không?”
“Yên tâm đi! Ha ha, Hạo, tôi bây giờ đột nhiên phát hiện kết hôn thật ra rất tốt! Tôi thực rất hưởng thụ cuộc hôn nhân này!”
Giang Thiên Viễn dõng dạc nói.
Dương Hạo không khỏi không nhắc nhở bạn mình:
“Cậu cũng đừng đắc ý quá sớm!”