CHƯƠNG 17: SỢ BỊ HIỂU LẦM!
Dương Hạo nhìn bộ dáng Dương Thiên Viễn chán ghét nhưng vẫn ra vẻ không sao cả, liếc xuống lầu dưới, dứt khoát đứng lên, giọng mỉa mai nói:
"Cậu không muốn lãng phí thì không lãng phí đi! Nhưng tôi thì không thể không qua chào hỏi bà chị dâu một chút được! Trùng hợp như vậy, quả thực đúng là có duyên mà!"
Nói xong, không nhìn cánh tay đưa ra có ý ngăn lại của Giang Thiên Viễn, anh sải bước đi xuống lầu.
Phía dưới lầu Trương Nhã Đan và Tiêu Vận, vì để thảo luận kịch bản rõ hơn mà Tiêu Vận chủ động kéo ghế lại ngồi rất gần cô đúng là nếu người ngoài không biết nhìn vào liền cảm thấy giữa bọn họ có mờ ám.
"Chị dâu! Trùng hợp quá!"
Trương Nhã Đan ngạc nhiên, đột ngột quay người, bất ngờ phát hiện khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Dương Hạo đã đi đến bên cạnh mình, không nhìn thấy Tiêu Vận hơi nhíu mày. Cô vội vàng đứng dậy chào hỏi:
"Anh Hạo, xin chào! Thật đúng là trùng hợp!"
Dương Hạo cố ý đi lên trước, cẩn thận quan sát Tiêu Vận kĩ hơn, đáy mắt anh sửng sốt đây không phải là biên kịch Tiêu có tiếng trong giới sao? Còn nữa thân phận đằng sau người đàn ông này chính là ông chủ của Tiếu Hoa. Một người đàn ông xuất chúng như vậy tại sao lại ở cùng một chỗ vơi Trương Nhã Đan. Dương Hạo thu lại ánh mắt kinh ngạc sau đó quay lại nhìn Trương Nhã Đan, dường như có ý hỏi.
"Vị này là... "
"A"
Trương Nhã Đan nhanh chóng giới thiệu.
"Anh Hạo, đây là bạn của tôi, biên kịch Tiêu!"
Cô cười cười, lại chỉ vào Dương Hạo, hướng về phía Tiêu Vận giới thiệu:
"Anh Tiêu, đây là bạn của… chồng tôi, Dương Hạo!"
Trong mắt Tiêu Vận ánh lên một tia nhìn tinh tế, không dễ phát hiện, anh chủ động vươn tay đến bắt tay với Dương Hạo. Hai người đàn ông mỉm cười hàm xúc, khuôn mặt bí hiểm. Tiêu Vận điềm nhiên lên tiếng:
"Anh Hạo đây là một minh tinh màn ảnh của Mos, tôi thật hân hạnh khi được gặp!"
Dương Hạo nhúng vai khi chất ngời ngời.
"Ông chủ Tiêu đây trong ngành giải trí càng có tiếng tâm. Tiếu Hoa là tập đào tạo ra không ít diễn viên thực lực, tôi mong anh có thể chiếu cố một chút!"
Hai người đàn ông mỗi người mỗi câu lễ độ, ai nấy đều hiểu được hàm ý của đối phương.
"Anh Hạo, đã ăn chưa? Có muốn ngồi cùng ăn với chúng tôi không?"
Tiêu Vận thành ý mời nói.
"Không được rồi, tôi vừa ăn xong. Chính là nhìn thấy chị dâu ở đây, theo lễ nên qua chào hỏi một chút thôi. Được rồi, chị dâu, hai người nói chuyện đi! Buổi tối gặp lại!"
Nói xong, Dương Hạo khoát tay, xoay người đi lên lầu.
Trương Nhã Đan đưa mắt nhìn theo Dương Hạo đi lên mấy bậc cầu thang, sau đó liếc nhìn trên lầu, số lượng bàn có khách không nhiều, đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt. Trời ạ! Giang Thiên Viễn?! Anh ta ở đây?!
Tiêu Vận kéo tay Trương Nhã Đan đang đứng sững sờ tại chỗ, ra hiệu cô ngồi xuống. Trương Nhã Đan có chút không yên lòng. Tuy rằng vừa rồi Giang Thiên Viễn cũng không có nhìn cô, nhưng mà thật giống như cô bị bắt được nhược điểm gì, có chút hơi căng thẳng. Sao lại có việc tình cờ thế này?! Không phải là anh ta đang ở công ty sao?!
Tiêu Vận thắc mắc lên tiếng:
"Nhã Đan cô kết hôn rồi sao?"
"À, đúng vậy cũng gần đây thôi!"
Tay Tiêu Vận khuấy cà phê dừng lại, sau đó lại tiếp tục, tiếng nói trầm ấm lại vang lên:
"Tôi đúng là gần đây không đọc báo rồi. Nắm bắt tin tức chậm quá... Thì ra cô chính là Giang phu nhân, nếu đã vậy tại sao không kí hợp đồng với Mos mà lại đầu quân ở Tiếu Hoa vậy."
Trương Nhã Đan hiểu được ý tứ của người đàn ông, về chuyện này dường như ai cũng thắc mắc thì phải. Cô cười nhạt:
"Tôi không muốn dựa vào bất kỳ ai để đi lên, thứ tôi xem trọng vẫn là vai diễn tốt. Huống hồ Tiếu Hoa là nơi đã đạo tạo ra không ít diễn viên thực lực, tôi vào được Tiếu Hoa tôi rất vui!"
Tuy ngoài mặt cố ý trả lời như vậy, nhưng trong lòng chỉ có một mình cô là hiểu được thực sự là trong cảm nhận của cô, đây căn bản không thể xem như hôn nhân đúng nghĩa. Nếu không phải vừa rồi nhắc đến Dương Hạo, cô căn bản cũng quên chính mình đã kết hôn! Quên mất trên danh nghĩa mình đã có một người chồng. Cho nên cô cũng chẳng có lí do gì để dựa vào Giang Thiên Viễn cả!
Tiêu Vận còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nữa, hai người rơi vào trầm mặc mấy phút đồng hồ. Mà ánh mắt Trương Nhã Đan lại quay hướng lên lầu. Nếu về nhà anh ta hỏi, cô sẽ phải giải thích thế nào đây? Được rồi, có thể sẽ nói là cô cùng biên kịch Tiêu bàn về kịch bản sắp tới, sau đó nói chuyện phiếm, cùng ăn một bữa cơm.
Kỳ thực cũng chẳng có gì phải lo lắng, bọn họ đã có thỏa thuận, hai người không can thiệp vào chuyện riêng của nhau. Cô chẳng qua cũng chỉ uống một ly nước cùng với Tiêu Vận thôi mà.
Tiêu Vận tò mò nhìn cô đang nhíu chặt mày, làm sao mà Dương Hạo kia vừa xuất hiện, cô liền có vẻ suy nghĩ gì đó rất mông lung…