Người phụ nữ này có phải hay không bị điên rồi! Cô ta nghĩ anh có thể nào cảm thấy hứng thú với mình hay sao? Giang Thiên Viễn càng nhíu chặt mày, thấp giọng quát:
"Yên nào! Cha mẹ tôi ở ngay bên ngoài, em muốn cho bọn họ nghe được à?"
Trương Nhã Đan bỗng cứng người, cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Cha mẹ anh… Đến đây? Làm cái gì! Khuya khoắt thế này tới làm cái gì?
Giang Thiên Viễn thu tay về, thấy miệng cô còn há rộng, nước miếng thế nhưng còn hơi chảy ra, mắt không khỏi nhíu lại. Đây là tính tình gì?! Rõ thật là… Giang Thiên Viễn nhanh chóng đứng dậy, rời xa bộ dạng xấu hổ của cô, đi đến hướng cánh cửa bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện:
"Tôi nói với bọn họ là em đã ngủ rồi, bọn họ không nên quấy rầy em. Bây giờ có phải hay không em nên đi theo tôi đến phòng bên đi, một lát nữa gặp mặt bọn họ một chút."
Những lời này giống như mệnh lệnh, căn bản là không hề có ý trưng cầu ý kiến của cô. Trương Nhã Đan bật dậy, sửa sang lại quần áo ngủ của mình, lúng túng đi theo anh qua cánh cửa. Cha mẹ anh thật đúng là… Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như vậy chứ?! Chết mất! 2 năm này mới qua được có một ngày, cô như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người…
Giang Thiên Viễn cúi nhìn đồng hồ, vội vã kéo tay Trương Nhã Đan đi nhanh về phía cửa, đi ra ngoài. Quả nhiên, lão ba lão mẹ ở dưới lầu nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt đồng loạt chiếu về phía bọn họ. Ánh mắt đi từ nhạy bén đến nhu hòa, sau nữa là hiểu ý. Trương Nhã Đan không được tự nhiên kéo lại chiếc áo ngủ thoải mái, bảo thủ trên người mình, tên Giang Thiên Viễn chết tiệt, không chỉ kéo cô vẫn còn mặc đồ ngủ xuống lầu, chính hắn còn… còn để mình trần! Thật là! Cố tình ra vẻ ái muội cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ! Dù thế nào con dâu gặp bố mẹ chồng cũng nên dè dặt đi một chút! Cũng may, vì đề phòng Giang Thiên Viễn nửa đêm nổi thú tính, cô chọn áo ngủ vẫn thật bảo thủ, những chỗ nên lộ thì một chút cũng không lộ, mà những chỗ không nên lộ thì ngay cả bóng dáng cũng đều nhìn không thấy.
Đi xuống lầu, Trương Nhã Đan lễ phép chào hỏi, còn có chút không được tự nhiên, dù sao bộ dáng của bọn họ rất…
"Ai da! Mẹ đã nói với bố rồi. Nửa đêm thì đừng đến làm phiền hai con, vậy mà ông ấy không chịu. Hại Tiểu Đan mất ngủ rồi phải không?"
Giang phu nhân cao quý liền mở lời rất cưng chịu cô, Trương Nhã Đan liền xua tay.
"Mẹ... Đừng nói như vậy! Mẹ với bố đến là bọn con rất vui rồi!"
Giang Thiên Viễn không khỏi trợn trắng mắt, lão mẹ này thật đúng là, nói dối không chớp mắt! Không phải là vừa mới bà ầm ĩ đòi gặp Trương Nhã Đan, kêu là muốn xem một chút con dâu tốt của mình có khỏe không, có phải hay không đang đùa giỡn bọn họ, hơn nữa, lại còn đúng rạng sáng đến kiểm tra! Là rạng sáng đấy! Loại chuyện này đúng là chỉ có lão cha lão mẹ này có khả năng nghĩ ra! Thật sự là…
Giang phu nhân liền kéo Trương Nhã Đan ngồi xuống bên cạnh mình.
"Tiểu Đan đúng là một cô gái hiểu chuyện mà! Thế nào ở ngồi nhà này có quen không? Nếu con không hài lòng cái gì cứ nói, mẹ sẽ cho người đến đập đi xây lại đến khi con hài lòng mới thôi!"
Trương Nhã Đan càng cứng đờ.
"Không, con rất thích ngồi nhà này!"
Giang phu nhân đột nhiên nhìn Trương Nha Đan một cách thâm dò ẩn ý.
"Thế nào? Có phải cả đêm nó không để con ngủ không?"
Ôi trời! Loại chuyện tế nhị này cũng có thể hỏi sao? Trương Nhã Đan ngượng đến đỏ mặt, cũng chỉ biết bẽn lẽn cúi đầu liếc mắt nhìn Giang Thiên Viễn. Cô thật sự là oan uổng mà! Nhưng mà, chính mình lại không thể nói.
Giang phu nhân cười đến toe toét, quay sang lão chồng:
"Tốt lắm, tốt lắm! Đừng làm phiền bọn trẻ nghỉ ngơi nữa! Ông này, chúng ta nhanh một chút trở về đi!"
Sau đó, lại nói với cô:
"Tiểu Đan à, nếu muốn ăn cái gì thì gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn!"
Trương Nhã Đan rớt cả mồ hôi, nhanh chóng đáp lời.
"Vâng, thưa mẹ!"
Tiễn xong bố mẹ về, Trương Nhã Đan thở phào một hơi, cô ngoác miệng, thoải mái đánh một cái ngáp lớn, quay ra nói với Giang Thiên Viễn:
"Đi ngủ! Ngủ ngon."
Giang Thiên Viễn buồn cười nhìn bóng lưng Trương Nhã Đan, cô thực ra rất có khả năng thích ứng, sự việc như vậy nhưng cô cũng không hỏi anh câu nào. Xem ra, hẳn là anh thật sự đã tìm đúng người!
Trương Nhã Đan về phòng liền không chần chờ thêm ngã lên giường đắp chăn kín đầu đi vào giấc ngủ. Cô mà thiếu ngủ thì hai mắt sẽ thâm quầng, nếu như vậy lúc hình sẽ không đẹp nữa! Ai da...