Tiếng sáo du dương vang lên, phát ra âm thanh bén nhọn như lưỡi đao đánh về phía bọn hắn, không kịp phản kháng họ liền bị từng lưỡi dao sắc bén xuyên qua thân thể, chết không nhắm mắt.
Đây chính là thực lực của "Âm sát".
Khoảng khắc, trên mặt đất từng vệt máu chói mắt chảy theo dòng, không có một thi thể nào là nguyên vẹn, vô cùng thê thảm. Kỳ Doãn nhìn thế cục chuyển biến như vậy, con ngươi kinh ngạc nhìn Ly Yên, không nghĩ tới nàng còn có chiêu này, tình thế không ổn, hắn liền lập tức rời đi.
Ly Yên lạnh lùng nhìn xác chết khắp nơi, trong lòng hừ lạnh, nàng vốn không muốn dùng chiêu thức tàn nhẫn như vậy, là bọn hắn bức nàng.
"Tiểu Yên, không có việc gì chứ?" Lăng Dạ Vũ đi lên phía trước lo lắng hỏi han.
Ly Yên lắc lắc đầu, "Chúng ta đi thôi!"
Trong Lăng Nguyệt quốc, bởi vì hoàng thượng Lăng Dạ Trần vừa khỏi bệnh, thân thể còn suy yếu, không quan tâm đến triều chính, thái hậu dần dần nắm quyền, phàm là đại thần phản kháng nàng từng người đều bị biếm hoặc bị sát hại.
"Chúng ta nên ép bà ta ra tay rồi." Ly Yên híp mắt lại, môi đỏ mọng thốt ra lời nói lạnh lẻo.
Lăng Dạ Vũ ngưng mắt, lập tức gật gật đầu, "Đúng là nên giải quyết rồi."
Cung điện xanh vàng rực rở có vẻ an tĩnh vô cùng, thái hậu nằm ở trên giường nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, ma ma cước toàn thân cung phục vội vã chạy đến, thở phì phò nói với thái hậu: "Nương nương, không biết vì sao đột nhiên hoàng thượng lên triều, những người mà ngài đem xếp vào triều phần lớn đều đã bị thay đổi."
Nghe vậy, thái hậu lập tức từ giường bật dậy, cao giọng quát: "Ngươi nói cái gì?"
"Nương nương, dường như hôm nay tinh thần hoàng thượng không tệ, liền...." Ma ma nói đến đây liền dừng, thần sắc có chút lo lắng nhìn bà.
Thái hậu nhíu mi, sắc mặt trở nên âm trầm, ánh mắt ngoan độc tàn bạo, "Đi, đi nhìn một cái."
Thái hậu tùy ý mặc vài kiện xiêm y, vội vàng đi vào triều, chỉ thấy Lăng Dạ Trần đang ngồi trên long ỷ thiết lập lại bộ máy triều chính.
"Sao Hoàng nhi lại không nghỉ ngơi nhiều hơn?" Thái hậu dịu dàng cười nói, đáy mắt chứa đầy vẻ dữ tợn.
Lăng Dạ Trần liếc xéo bà một cái, nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là Thái hậu hi vọng trẫm tiếp tục nghỉ ngơi, để cho người nắm giữ triều chính phải không?"
Ánh mắt Thái hậu hiện lên bối rối, cho tới bây giờ Lăng Dạ Trần chưa từng nói thẳng với bà như vậy, bà cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, vẻ mặt thận trọng trong nháy mắt liền trở nên ủy khuất, "Sao Hoàng nhi có thể nói như vậy? Mẫu hậu chỉ là muốn cùng ngươi gánh vác một chút mà thôi."
Lăng Dạ Trần lạnh lùng liếc nàng một cái, "Vậy thái hậu nương nương có thể yên tâm, trẫm tốt lắm, chuyện quốc gia đại sự sẽ không nhọc người quan tâm nữa."
Thái hậu nghe vậy chỉ có thể kìm nén không dám bạo phát, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, từ trước đến giờ hắn chưa từng nói chuyện với mình như vậy, lại càng chưa từng xưng hô với mình như thế, chẳng lẽ bệnh một hồi đã luyện lá gan lớn hơn?
"Nếu thân thể hoàng nhi đã tốt, vậy mẫu hậu cũng không quấy rầy ngươi nữa." Thái hậu gian nan nở một nụ cười cực kỳ khó coi nói, lập tức xoay người rời đi, một khắc khi xoay người, đôi đồng tử đen nhánh xẹt qua sát ý.
Cơn giận dữ của Thái hậu như là bị ngăn chặn tại ngực, lửa giận hừng hực thiêu đốt, hận không thể đem Lăng Dạ Trần bầm thây vạn đoạn, nhưng lại phải cố gắng nhịn xuống.
Nhẹ nhàng đi trở về cung, chợt có ám vệ đi đến, hai tay cầm vật gì đó dâng lên, quỳ xuống nói: "Chủ tử, chúng ta đã tìm được lệnh bài."
Thái hậu vốn đang tức giận, nghe vậy, tức giận trong lòng bị kích động cùng mừng như điên chiếm lấy, vội vàng cầm lấy lệnh bài vàng rực từ trong tay hắn, bỗng dưng cười ha hả nói, "Ha ha ha ha.... Lăng Dạ Vũ, ngươi vẫn là đấu không lại ai gia, thiên hạ này là của ai gia, ai gia, ha ha ha... "
Tiếng cười càng không ngừng vang vọng, tiếng cười quỷ dị truyền xa.
"Các ngươi chuẩn bị cho tốt, đêm nay ai gia hành động, thiên hạ này, nhất định là của ta." Thái hậu gợi lên khóe môi ra lệnh, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
"Chậc chậc, tiếng cười này của thái hậu thật là khủng bố." Ly Yên ở trên mái ngói rình coi không khỏi lên tiếng cảm thán, giữa mi tâm tràn đầy ý cười châm chọc.
Lăng Dạ Vũ ở một bên không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn tình cảnh ở phía dưới
"Chàng giao lệnh bài ra thật sự không có việc gì chứ?" Ly Yên bỗng nhớ tới, liền lên tiếng hỏi, cái lệnh bài này có thể điều khiển toàn bộ quân đội, rơi vào tay thái hậu không phải hậu hoạn vô cùng sao?
Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng cười, sủng nịch nhìn nàng nói: "Tiểu Yên, lệnh bài bất quá là vật chết mà thôi, bọn hắn sẽ không theo theo một cái vật chết."
Nói xong, Ly Yên hiểu rõ gật gật đầu, đúng, lệnh bài chỉ là vật chết, giống như trước Hạ gia không hiểu huấn luyện, chỉ là để cho tử sĩ đi theo kẻ có được lệnh, không cần phải suy nghĩ gì. Mà ở trong quân đội uy tín của Lăng Dạ Vũ rất cao, được mọi người tin phục, sẽ không bởi vì một cái lệnh bài liền thay đổi sự trung thành.
"Được, chúng ta cũng trở về chuẩn bị đi!" Ly Yên nâng ánh mắt trong suốt lên nhìn hắn, khẽ mở môi hồng nhuận đáp
"Được."
Thấy đôi môi đỏ mọng sáng bóng của Ly Yên mê người như vậy, Lăng Dạ Vũ không khỏi hôn trộm một cái, sau đó liền vận dụng khinh công trở về, chỉ còn lại Ly Yên ngồi đó vừa thẹn vừa tức.
Từng đợt gió lạnh dấy lên, từng trận sát khí mạnh mẽ ùa về phía hoàng cung, đêm nay, nhất định là đêm không ngủ.
Một đám tử sĩ vây quanh tẩm cung Lăng Dạ Trần, còn có hai đội quân lính gắt gao vây quanh tất cả hoàng cung, chặt chẽ đến nỗi cả một con ruồi cũng trốn không thoát đi.
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Lăng Dạ Trần nhìn những người giam cầm tẩm cung của, lạnh giọng quát lớn.
"Ha ha, nhìn không thấy sao? Hoàng thượng vì làm lụng vất vả quá độ mà mất mạng, trong triều toàn bộ giao do ai gia cai quản."
Thái hậu trào phúng cười lạnh, nói với Lăng Dạ Trần.
Lăng Dạ Trần nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng hàn ý, hé mở môi mỏng nói: "Ngươi đây là mưu triều soán vị."
Thái hậu cười nhạo một tiếng, lơ đểnh nói: "Thì sao, việc này không ai biết."
Vừa mới dứt lời, liền truyền đến một giọng nói như chim vàng anh, "Ai nói không có người biết?"
Ly Yên bước chậm đến, vẻ mặt vô cùng thoải mái, Lăng Dạ Vũ sủng nịch ôm lấy nàng, theo sau họ là nguyên lão đại thần trong triều, biểu tình nhao nhao trở nên khó coi cực kỳ.
Thái hậu nhìn thấy Lăng Dạ Vũ, thần tình chấn kinh, ngạc nhiên nói: "Ngươi, ngươi sao ngươi còn chưa chết?"
"Muốn chết cũng là ngươi chết trước, chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này còn có một dạng gọi dịch dung gì đó sao?" Ly Yên khinh thường nói.
"Làm sao có thể, ai gia rõ ràng kiểm tra qua..."Thái hậu không tin lắc đầu, không chịu tin đây là sự thật này.
Ly Yên nhẹ nhàng cười, "Dịch dung thuật của bản cô nương cao siêu, nếu bà có thể nhìn được thì ta làm sao có thể lăn lộn giang hồ đây?"
Nghe vậy, ánh mắt thái hậu hiện lên một đạo tàn nhẫn, lạnh giọng nói: "Hừ, nếu đã như vậy, hôm nay các ngươi một người cũng đừng mong thoát khỏi đây."
"Được a, dù sao chúng ta cũng không muốn rời đi.” Ly Yên vẫn vân đạm phong khinh như cũ, giống như bất cứ chuyện gì nàng cũng không để ý.
Thái hậu nghĩ muốn liều cá chết lưới rách, lớn tiếng hô về phía bên ngoài: "Người tới, bắt bọn hắn lại cho ai gia."
Tiếng nói vừa ngừng, rất lâu, cũng không nghe thấy âm thanh gì, thái hậu không khỏi luống cuống, kỳ quái, người đâu?
"Thái hậu nương nương có phải rất kỳ quái hay không, những ám vệ của bà đi đâu rồi hả?" Ly Yên nhíu mày cố ý hỏi, khóe miệng nở một nụ cười thị huyết.
Thái hậu ngưng mâu, ra sức kìm nén thốt ra một câu: "Rốt cuộc người muốn làm cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là để cho bọn họ nếm thử dược ta mới nghiên cứu xong mà thôi, xem ra hiệu quả cũng không tồi."
Ly Yên tùy ý nhún vai, nói ra một câu khiến thái hậu cơ hồ muốn thổ huyết.
Thái hậu lấy lại bình tĩnh, nói: "Ngươi cho là như vậy ngươi liền thắng sao? Quân đội ở đâu,chỗ nào?"
Theo thái hậu lên tiếng, quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh xuất hiện ở trước mắt mọi người, trùng điệp vây quanh.
Ly Yên châm chọc cười ra tiếng, "Thái hậu a thái hậu, bà còn chưa có thấy rõ tình hình sao?"
"Ngươi có ý gì?" Thái hậu nhăn mi, trong lòng có dự cảm bất an.
Không cần Ly Yên nhắc nhở gì, Lăng Dạ Vũ đối với quân đội lên tiếng nói: "Chư vị vất vả, trở về đi!"
Tiếng nói vừa dứt, theo sau là một tiếng “Vâng” đinh tai nhức óc, nhao nhao lui ra.
Từ sớm Ly Yên đã thần không biết quỷ không hay đem người một nhà hoán đổi vào quân đội của thái hậu, thái hậu thấy thế sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn thế cục thay đổi, ánh mắt bỗng trở nên hỗn loạn.
"Vũ nhi, mẫu hậu không phải cố ý, mẫu hậu chỉ là bị người mê hoặc mà thôi." Trên trán Thái hậu ứa ra mồ hôi lạnh, thân thể nhè nhẹ run lên nói với Lăng Dạ Vũ.
Lăng Dạ Vũ nghe vậy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngập tràn hàn ý, "Mẫu hậu? Mẫu hậu của bổn vương sớm bị ả độc phụ là bà hại chết, suốt thời thơ ấu của bổn vương cùng ngũ hoàng huynh bà cũng không buông tha, hạ độc từng người, nếu không phải cửu hoàng đệ yêu thích tự do, không muốn tham gia vào chuyện triều chính, chỉ sợ cũng sớm đã bị bà hạ độc thủ rồi."
"Vũ nhi, độc không phải ai gia hạ, là... " Dường như thái hậu còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà còn chưa có nói xong, một đoản đao sắc bén đã cắm thẳng vào trong ngực, bà ta lập tức trợn to mắt, dần dần ngã xuống.
Ly Yên kinh ngạc nhìn đoản đao sắc bén cắm trên ngực thái hậu, lạnh lùng nói: "Người nào? Ra đây."
Nhưng mà trả lời nàng chỉ có tiếng gió thổi bên tai. Ly Yên nhíu mày, bất an nói: "Xem ra chuyện này còn chưa có kết thúc."
Lăng Dạ Vũ nhăn mày, có vẻ đăm chiêu, lập tức nói: "Hắn sẽ xuất hiện, chúng ta đành phải yên lặng xem xét, dù sao địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng."