Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, thấp thoáng hai bóng hình ôm nhau ngủ ngọt ngào. Cố Thâm đã dành phòng riêng cho cô, vậy mà hắn lại ngủ ở đó. Hôm nay mặt trời đúng là mọc ở đằng Tây, bởi vì Hàn Kỳ Âm lại tỉnh dậy trước cả Cố Thâm.
Ngước nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến sáu giờ sáng, hôm qua có lẽ là cô ngủ nhiều quá nên sáng nay thức dậy sớm. Cố Thâm vẫn còn ngủ say, gương mặt lúc ngủ đã bớt đi nét lạnh lùng một chút, cánh tay vắt ngang eo Hàn Kỳ Âm. Hơi thở nhè nhẹ của hắn vấn vít trên mặt cô, Hàn Kỳ Âm vươn tay ra chạm nhẹ vào má hắn, sau đó lại lên đến sống mũi cao, lông mi của Cố Thâm dài không kém gì cô. Còn đôi môi này của hắn...không biết đã hôn cô bao nhiêu lần...
Hàn Kỳ Âm chạm vào môi hắn, đôi môi của hắn rất đẹp, còn rất quyến rũ. Bỗng nhiên trong đầu cô lại có ý nghĩ rất muốn hôn trộm hắn lúc ngủ, thế là chầm chậm sáp tới, bờ môi anh đào hôn nhẹ vào môi hắn như chuồn chuồn đậu nước.
Nhìn hắn vẫn say ngủ không hề biết gì, Hàn Kỳ Âm lại đỏ mặt ngượng ngùng, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua cô thổ lộ với hắn, và hắn nói yêu cô, trong lòng Hàn Kỳ Âm không ngăn được niềm hạnh phúc. Vậy là tình yêu của cô đã được đáp lại, nhưng mà...con đường phía trước cô cũng phải không ngừng cố gắng hơn.
Lão đại của em...Cố Thâm của em...em sẽ cố gắng trở nên xứng đáng với tất cả những gì mà anh trao...
Trải qua nhiều chuyện, cô đã hiểu hắn hơn, cô không muốn trốn tránh tình cảm của mình nữa mà sẽ cố gắng trở thành người xứng đáng ở bên cạnh hắn.
Đúng là duyên phận không thể nào đoán trước được. Nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố Thâm, cô còn không nghĩ mình sẽ yêu hắn, càng không nghĩ mình sẽ ở bên cạnh hắn mãi mãi, lúc đó cô chỉ muốn trả thù. Vậy mà bây giờ cô lại không ngăn được trái tim mình, muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn.
Hàn Kỳ Âm ngắm nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn, trái tim giống như có một dòng mật ngọt chảy qua. Càng không thể ngờ được là hắn cũng dành tình cảm cho cô, một người tàn bạo và lạnh lùng như Cố Thâm có thể yêu một người, nói ra chắc sẽ chẳng ai tin.
Nghĩ nghĩ ngợi ngợi, lại chẳng kìm được lòng, hôn hắn thêm một cái nữa. Mà không ngờ được rằng sau khi chạm môi thì lại có một bàn tay áp sau gáy không cho cô lùi xa, đầu lưỡi Cố Thâm luồn vào quen thuộc, bắt đầu một nụ hôn kiểu Pháp nóng bừng.
"A..."
Hàn Kỳ Âm chống một tay lên ngực hắn, Cố Thâm hôn một lúc lâu mới buông ra, giọng hắn mới ngủ dậy nên hơi trầm khàn
"Nhân cơ hội lúc tôi ngủ lại hôn trộm. Cần phải trừng phạt em."
"Vậy thì anh sẽ trừng phạt em thế nào?"
Hàn Kỳ Âm nở nụ cười với hắn, cô không còn sợ hắn nữa, còn hỏi hắn.
Cố Thâm nhìn nụ cười tươi lấy lòng đó, chỉ "hừm" một tiếng không trả lời, mắt liếc thấy đồng hồ đã sáu giờ sáng bèn ngồi dậy, tấm chăn ngay lập tức tuột xuống, để lộ thân hình rắn chắc hoàn mỹ.
Hắn vuốt tóc, hành động này trong mắt Hàn Kỳ Âm lại vô cùng quyến rũ, thế là lại nhìn hắn không chớp mắt. Đúng là Cố Thâm, hôm qua hơn hai giờ sáng hắn ăn cùng cô xong mới ngủ, thế mà sáng nay vẫn đúng sáu giờ dậy.
Lúc chưa quen biết hắn, cô cứ nghĩ mấy lão đại phải là người dậy muộn nhất, nhưng không phải. Hắn luôn là người ngủ trễ nhất và dậy sớm nhất.
Dù mong muốn hắn ngủ thêm nhưng Hàn Kỳ Âm hiểu tính cách của hắn, hắn không cho phép bản thân buông thả. Tối hôm qua ăn khuya chỉ vì Hàn Kỳ Âm, còn không thì không bao giờ hắn phá lệ.
"Em cũng phải dậy."
Cố Thâm luồn năm ngón tay vào mái tóc mượt mà của cô, Hàn Kỳ Âm bĩu môi nhỏ trốn vào tấm chăn. Thanh âm hắn trầm trầm vang lên
"Cho em nửa tiếng nữa."
Đúng là chỉ có cô thì hắn mới nhân nhượng như thế.
Nói xong, hắn cài lại cúc áo, ra khỏi giường đi về phòng mình. Hàn Kỳ Âm ló đầu ra, thấy cửa đóng lại mới chậm rãi vươn vai ngồi dậy, lết vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt.