Sáng nay vừa đánh răng rửa mặt xong xuôi thì có một tên thuộc hạ đến báo với cô là đi tập bắn súng, bắt gặp sợi dây chuyền đeo trên cổ Hàn Kỳ Âm, tên thuộc hạ đó kinh ngạc không thôi.
Cô cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi đến sân tập. Lúc đến nơi, không ngờ đã thấy một người đứng đợi sẵn ở đó.
Biểu cảm trên mặt Tư Duệ vô cùng khó chịu giống như ai bắt nạt anh ta vậy, nhìn thấy Hàn Kỳ Âm thảnh thơi tiến đến liền cười khẩy công kích
"Không ngờ cô cũng có tài đóng kịch quyến rũ người khác, đến mức khiến lão đại bảo tôi dạy cô, đúng là..."
Đang định nói rằng Hàn Kỳ Âm không biết xấu hổ thì Tư Duệ nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô. Hàn Kỳ Âm thấy thế bèn giấu nó sau cổ áo, có vẻ như ai cũng đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.
Không thấy thì thôi, thấy cô cố tình giấu nó đi, Tư Duệ lại càng cảm thấy khó chịu. Nhưng anh ta không nói thêm câu nào nữa, hậm hực quay đi.
Trước đây Tư Duệ cứ tưởng Cố Thâm chỉ là nhất thời hứng thú, vài ngày sau sẽ đá đít Hàn Kỳ Âm đi. Nhưng hắn đã trao cho cô sợi dây chuyền này, đồng nghĩa với việc hắn đã công nhận cô, để cô trở thành người của Cố gia, điều quan trọng là sợi dây chuyền này chỉ được trao cho những người mà Cố Thâm thực sự tin tưởng và có năng lực. Là cánh tay phải của hắn, cấp bậc cao hơn so với thuộc hạ thông thường.
Ngoại trừ bốn người anh ta, Mạc Tư Huyền, Khang Duật, Hàn Thước ra, Hàn Kỳ Âm là người con gái đầu tiên được Cố Thâm trao cho quyền lực ở Cố gia.
Chứng tỏ hắn rất coi trọng cô. Không ai được xem thường cô.
Cố Thâm ngầm nói cho bọn họ biết. Ở sau lưng Hàn Kỳ Âm có sự hậu thuẫn của hắn, ai dám động vào cô chứ?
Hàn Kỳ Âm đi theo sau Tư Duệ, cô giữ một khoảng cách thích hợp với anh ta. Vào khu tập bắn, có hai chiếc bàn, trên đó có hai khẩu súng chưa được lắp ráp, bia tập ở đằng xa.
Về khả năng lái xe quả thực là cô rất giỏi nhưng để nói về bắn súng thì cô còn không bằng thuộc hạ bình thường của Cố Thâm, huống gì nói đến bây giờ thân phận của cô đã khác. Tư Duệ đột nhiên quay sang hỏi cô
"Cô biết lắp ráp súng không?"
Hàn Kỳ Âm lắc đầu.
Ánh mắt Tư Duệ giống như đang chế giễu cô thật vô dụng, anh ta nói
"Súng ở Cố gia được lão đại cải tiến nên mọi cấu tạo đều nhiều chi tiết hơn, lúc bắn ra nhanh, lực bắn mạnh, hạn chế tiếng động khiến kẻ thù không kịp trở tay. Nhưng cũng vì thế mà lắp ráp nó cũng khó hơn."
"Tôi chỉ làm một lần. Nhìn cho kĩ."
Tư Duệ nói xong, hai bàn tay vừa chạm vào súng giống như là sinh ra để dành cho nó vậy, động tác nhanh gọn chưa đầy hai phút đã lắp ráp xong.
Hàn Kỳ Âm nhìn tay anh ta nhoay nhoáy, cố gắng ghi nhớ. Rõ ràng là anh ta cố tình lắp nhanh để gây khó dễ cho cô đây mà...
"Cạch" một tiếng, một khẩu súng hoàn chỉnh đặt trước mắt cô. Hàn Kỳ Âm cầm nó lên xem xét, Tư Duệ một bên phủi phủi hai bàn tay ra vẻ ta đây
"Nhìn kĩ rồi chứ? Nhìn thấy rồi thì mau lắp đi. Súng của cô ở bên kia kìa."
Hàn Kỳ Âm đặt khẩu súng được lắp ráp hoàn chỉnh mà Tư Duệ vừa lắp xong, đi đến bên khẩu súng của mình. Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc nãy, thế là cầm lên bắt đầu lắp, tuy khả năng ghi nhớ của cô cực kì tốt nhưng chỉ nhìn qua một lần, anh ta còn làm rất nhanh nên đến một nửa thì cô bỗng không biết lắp như thế nào nữa.
"Ừm...anh có thể làm lại cho tôi xem thêm một lần nữa không?"
Tư Duệ "Không được. Lão đại nói rằng chỉ được làm một lần."
Cố Thâm nói sao?
Xem ra hắn thực sự sẽ nghiêm khắc, không nhân nhượng rồi.
"Cô phải lắp xong mới được đi ăn."
Tư Duệ nói "Thế nhé. Tôi đi trước."
Sau đó liền bỏ cô ở lại đó, thái độ dạy không có tâm này của Tư Duệ khiến cô thật bực bội mà không dám nói ra. Phải chịu thôi...Hàn Kỳ Âm thở dài, anh ta không thích cô, còn có thành kiến với cô. Nhưng mà cô sẽ không nhụt chí, cô sẽ ghi nhớ lời Cố Thâm nói 'muốn người khác thay đổi cách nhìn về mình thì phải khiến họ tin tưởng và chấp nhận mình'.
Hàn Kỳ Âm hít sâu một hơi, cố vắt óc nhớ lại thao tác của Tư Duệ. Loay hoay mãi cứ tháo ra rồi lắp vào, càng ngày càng rối, mồ hôi trên trán cô đã lấm tấm, cái bụng đã bắt đầu kêu réo ầm ĩ.
Cố Thâm ngồi trong phòng nhìn vào máy tính, trên đó là hình ảnh Hàn Kỳ Âm đang cố gắng lắp súng. Ở trong phòng tập bắn có gắn camera nhưng cô không hề hay biết, đáy mắt hắn tối dần lại, Hàn Kỳ Âm phải tự mình làm được mà không có ai giúp đỡ thì cô mới có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Đã gần hai tiếng trôi qua, Hàn Kỳ Âm không bỏ cuộc nhưng chí khí đã sụt giảm. Cô đặt súng xuống nghỉ một lát, xem ra mình đã đánh giá quá cao ý chí của bản thân rồi. Cơn đói khiến mắt cô dường như mờ đi, không được! Cô vỗ vỗ hai bàn tay vào má, nhất định không được bỏ cuộc!