Lâm Duẫn Hạo sợ bị phát hiện, tất nhiên không muốn nấn ná ở đây nhiều.
"Tôi chỉ cần hét lên là anh sẽ bị bắt ngay lập tức. Nhưng lần trước anh cứu tôi, tôi chưa kịp trả ơn cho anh, lần này coi như không ai nợ ai."
Ánh mắt cô kiên định long lanh, không sợ hãi.
Lâm Duẫn Hạo nhếch môi cười, cảm thấy thú vị
"Tôi sẽ ghi nhớ. Lâm Duẫn Hạo."
Anh ta nói cho cô biết tên mình, nhạy bén nghe thấy có tiếng động, ném lại khẩu súng cho cô, thân ảnh Lâm Duẫn Hạo nháy mắt chạy đi nhanh như báo. Anh ta vừa đi thì Hàn Thước xuất hiện, Hàn Kỳ Âm nhìn anh ta gật đầu một cái coi như chào hỏi, sau đó lại đi tập bắn súng.
Hàn Thước nhìn theo cô, cúi xuống nhặt một cái lá cây lên xem xét, đánh giá.
Trở lại sân tập, không biết tại sao cô lại thấy hồi hộp thấp thỏm, có lẽ là sợ bị Hàn Thước phát hiện ra Lâm Duẫn Hạo. Vừa bị Mạc Tư Huyền cảnh cáo, bây giờ nếu bị Hàn Thước phát hiện ra cô để Lâm Duẫn Hạo chạy thoát thì đến mười Hàn Kỳ Âm cũng chẳng giải thích nổi.
Nếu lần sau anh ta xuất hiện, cô sẽ không bỏ qua cho anh ta nữa.
Haizzz...Cô thở dài, đối diện với bia tập chăm chỉ tập bắn, còn rất nhiều thứ phải học, không được nghĩ lung tung nữa...
Đã quyết định sẽ cố gắng hết mình, khiến đám Mạc Tư Huyền thay đổi suy nghĩ, tất nhiên chỉ có thể chăm chỉ luyện tập.
Cô nhớ lại lời Mạc Tư Huyền nói lúc chỉ ra lỗi sai cho mình, thế là bèn điều chỉnh lại, quả nhiên phát súng bắn ra đã trúng hồng tâm. Lúc trước khi tập cùng Thẩm Hạo, cô rất ít khi được bắn súng, anh chỉ dạy cho cô về thân thủ.
Cầm khẩu súng của Cố gia trên tay, các đường nét tinh tế, nhẹ hơn. Lần đầu tiên Cố Thâm cũng dùng khẩu súng như thế này mà uy hiếp ép cô phải nói, lúc đó hắn đã nghĩ gì nhỉ? Lúc về cô phải hỏi mới được...
Nhưng mà...Thẩm Hạo từng chỉ cho Hàn Kỳ Âm biết cấu tạo của súng, nên cô có chút hiểu biết. Và dựa thêm vào trong lúc luyện tập, Hàn Kỳ Âm cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái, cầm nó lên quan sát kĩ càng, mạnh dạn đoán là ở chỗ lúc bắn đạn ra súng rung mạnh hơn so với súng bình thường, vì thế mà Mạc Tư Huyền mới bảo cô phải cầm chắc tay.
Đây là sự hạn chế của nó ư?
Hóa ra súng ở Cố gia cũng có sự hạn chế, bên cạnh sự ưu việt thì đây là đặc điểm mà Cố Thâm đang nghiên cứu để cải tiến.
Cô mân mê khẩu súng, nhớ lại khi mình lắp ráp nó, trong đầu bắt đầu hiện lên một sơ đồ, cô chỉ dựa vào cảm nhận của mình mà phân tích, không biết có thay đổi được gì không?
Chỉ sợ hắn nghĩ rằng cô đang múa rìu qua mắt thợ.
Đến khi trời tối cô mới dám ra khỏi khu tập trở về phòng tắm rửa, sau đó hỏi một thuộc hạ đi đến khu nhà bếp. Khu nhà bếp của Cố gia vô cùng rộng rãi, đầu bếp riêng đang lia lịa nấu ăn, các món được bày biện đẹp mắt. Trông thấy Hàn Kỳ Âm đi vào bọn họ chỉ nhìn mà không nói năng gì, cô cũng tỏ ra hết sức tự nhiên chào bọn họ, đưa mắt xung quanh nhìn, sau đó lấy cơm và trứng bỏ vào chảo đảo một lát, một đĩa cơm rang trứng đơn giản đặt lên đĩa.
Hàn Kỳ Âm ngồi ăn ngay tại đó trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả đầu bếp và người làm, xong xuôi lại cọ rửa chén đĩa sạch sẽ bỏ vào khay, chào bọn họ rồi rời đi.
Đây không phải là cô muốn trốn tránh Cố Thâm hay không muốn giáp mặt bọn Tư Duệ, chỉ là cô cảm thấy thoải mái hơn khi không bắt mình phải gò ép với quy tắc ở Cố gia.
Cố Thâm đã cho cô tự do, cô có thể làm điều mình muốn.
Hàn Kỳ Âm ăn xong mà không trở về phòng ngay, cô đi dạo trong vườn hoa, quả thật khuôn viên của Cố gia rất rộng lớn, còn trông rất nhiều loại cây quý hiếm. Cô sờ sờ lên vài tán lá, trước đây học chuyên nghành hóa sinh, giờ lại phải học bắn súng, hai thứ đó chẳng ăn nhập với nhau gì cả.
Cô bắt đầu nghĩ ngợi, nếu như không xảy ra biến cố đó, có lẽ bây giờ Hàn Kỳ Âm còn đang ở trời Tây hoàn thành nốt luận án tiến sĩ. Ra trường kiếm một công việc ổn định, sau đó lấy chồng sinh con.
Ai ngờ cô lại đi con đường này. Người như Cố Thâm và thế giới của hắn cô chưa từng nghĩ sẽ gặp qua, nếu không gặp biến cố, có lẽ họ mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song. Google ngay trang _ TRÙMt ruyện.co m _
Có lẽ bây giờ Cố Thâm đang bận trăm công nghìn việc không có thời gian mà chú ý đến cô.
Hàn Kỳ Âm đi hết khuôn viên, lại vào trong thang máy, đang định bấm lên tàng của mình thì có một tầng đã thu hút sự chú ý của cô, nút bấm đó màu đỏ, nằm độc lập một mình trong góc.
Cô thử ấn xem, thang máy từ từ đi lên, một lát đã tới nơi, từ quang cảnh này có thể nhìn ra khu vực Marina Bay sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm.
Trong tầng này chỉ có duy nhất một căn phòng nhưng nó lại được khóa bên ngoài, có lẽ là Cố Thâm không muốn cho ai vào đây, Hàn Kỳ Âm sờ sờ ổ khóa, nó đã bị phủ bụi, chứng tỏ đã lâu lắm rồi không có người ra vào, nhưng hành lang lại sạch sẽ giống như thường xuyên được dọn dẹp.