Tự nhiên ánh mắt của Hàn Kỳ Âm trở nên sóng sánh tràn đầy tình cảm, Cố Thâm bèn đưa tay xuống lần mò vào nơi tư mật giữa hai đùi, vuốt nhẹ. Hàn Kỳ Âm giật nảy mình nắm chặt lấy cánh tay hắn, nỉ non
"A..."
Hắn vừa chạm vào nơi đó đã ướt át, còn hơi run rẩy. Hôm qua hắn xé rách váy của cô, lúc làm xong đi ra Cố Thâm mặc cho cô áo sơ mi của mình, giờ đây Hàn Kỳ Âm nằm trên giường, thân thể trắng treo nằm mại đối lập với màu đen của áo, càng làm tăng thêm tư vị hứng thú.
Đã thế áo còn không cài cúc, cứ thế lộ ra cảnh xuân sắc trước ngực. Cố Thâm dường như lại phát hiện ra niềm vui mới, khi nào mà bọn họ làm tình, hắn sẽ cho cô mặc áo sơ mi của hắn.
Cả người Hàn Kỳ Âm từ trong ra ngoài đều có ấn kí của hắn, mùi hương của hắn, hắn rất hài lòng với điều này. Ngón tay bắt đầu len lỏi tách hai bên ra, vào trong chơi đùa.
"Em...ưm...lão đại, anh đã nói đợi em đỡ mà..."
Hành động này của hắn là sao?
"Đúng vậy."
Cố Thâm mặt không đỏ, trả lời.
"Vậy...vậy...anh đang làm gì vậy?"
"Tôi giúp em kiểm tra."
Hắn nói thản nhiên, ngón tay đã vào sâu hơn, dường như cảm nhận được, cô bèn siết chặt lấy hắn.
"Ah..em...em không cần...anh mau bỏ tay ra đi."
Bên dưới vừa đau vừa sướng, người cô lại nóng bừng. Chỗ đó run rẩy kịch liệt, gắt gay bao chặt lấy ngón tay hắn, yết hầu Cố Thâm khẽ chuyển động, nhớ lại cảm giác bên trong cô hôm qua, ánh mắt hắn chợt tối lại.
"A...ah..."
Bỗng nhiên hắn đâm sâu và mạnh hơn, Hàn Kỳ Âm ôm lấy hắn rên rỉ. Cứ thế này cô sẽ...
Nhưng đúng lúc này Cố Thâm đột nhiên rút tay ra, Hàn Kỳ Âm ngước đôi mắt đã bị một tầng hơi nước bao phủ nhìn hắn, hắn nhếch môi cười "Dậy thôi." rồi bỏ lại cô sải bước dài vào nhà tắm.
Hàn Kỳ Âm nhìn thân hình tuyệt mỹ đó, vai rộng eo thon, còn bên dưới bỗng cảm thấy trống rỗng khó chịu, ngứa ngáy ham muốn...
Tất cả là tại hắn!
Tiếng nước trong nhà vệ sinh truyền ra, lần đầu tiên hắn ở lại phòng cô tắm rửa. Chỉ vừa mới ở riêng mà cô cảm giác như đang sống chung như hồi trước vậy, ai ngờ sau khi hắn cho cô phòng riêng thì hai bọn họ lại yêu nhau chứ.
Bấy giờ cô mới sờ sờ trên người, phát hiện ra đang mặc áo sơ mi của hắn, bèn ngượng nghịu. Hai tay ôm lấy gương mặt đỏ bừng, hít hà mùi hương trên áo hắn, khóe môi mỉm cười ngọt ngào.
Hàn Kỳ Âm vừa bước xuống giường, hai chân đã run rẩy, chỗ ấy dường như vẫn còn cảm giác sau khi Cố Thâm chạm vào. Cố gắng không để ý thêm, cô mở tủ quần áo, thay vào bộ váy mới.
Hôm qua hắn còn mạnh bạo xé rách áo lót của cô, đó lại còn là cái mà cô thích nhất, bây giờ Hàn Kỳ Âm phải đứng trước tủ lựa lựa, nhớ đến áo sơ mi đen của Cố Thâm, cuối cùng quyết định lấy chiếc áo lót đen duy nhất trong tủ ra mặc vào.
Màu đen trước giờ không phải là màu cô hay mặc, cô thích màu trắng và màu hồng, nhưng cảm giác lần này mặc màu đen lại không hề tệ, giống như là có điểm chung cùng với hắn.
Tiếp theo lại chọn thêm váy hồng nhạt. Trong tủ quần áo này đã có thêm những bộ váy mới, Hàn Kỳ Âm nhìn tag đều là của các thương hiệu nổi tiếng, không biết Cố Thâm mua cho cô từ lúc nào. Trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào như tẩm mật ong, đúng lúc này Cố Thâm bước ra, cầm khăn lông lau tóc, ở bên dưới hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm để che đi. Nước nhỏ giọt từ bờ vai, xuống xương quai xanh, rồi cơ bụng sáu múi tuyệt đẹp...
Hàn Kỳ Âm nhìn không chớp mắt, vẻ đẹp của Cố Thâm là không phải bàn cãi, nhưng bây giờ còn đẹp hơn...
"Lau nước miếng của em đi kìa."
Hắn xoa đầu cô rồi đi qua ngồi lên giường lau tóc, Hàn Kỳ Âm đưa tay lên lau khóe miệng, đáng ghét! Làm gì có gì đâu chứ...
Không ngờ hắn còn biết chòng ghẹo cô. Lão đại lạnh lùng ở Cố gia trước mặt Hàn Kỳ Âm lại khác, ham muốn, dục vọng đối với cô không che giấu, lời nói và biểu cảm thể hiện ra khác hẳn với bình thường. Đứng trước tình yêu, Cố Thâm có lạnh lùng, tàn nhẫn đến mấy cũng phải xiêu lòng.
Hàn Kỳ Âm tiến đến, chủ động cầm khăn lông lau tóc lấy lòng hắn, thực ra là cô có việc muốn hỏi hắn
"Lão đại. Em muốn tìm hiểu về Cố gia, được không?"
Cố Thâm nhìn cô, Hàn Kỳ Âm muốn hiểu về Cố gia, muốn hiểu về những điều hắn làm và muốn hiểu về hắn hơn.
"Được."
Hắn nói.
"Rõ ràng đám Tư Duệ đã nói gì với em, phải không?"
"Thực ra...em không muốn trở thành gánh nặng của anh, em muốn làm điều gì đó cho anh, nhưng em lại chẳng biết một chút gì về anh cả. Bọn họ ở bên cạnh anh đã lâu, không chấp nhận em cũng là điều dễ hiểu."
Ngẫm lại cô thấy Mạc Tư Huyền nói đúng. Cô đúng là quá ngây thơ, không hề biết chút gì. Muốn được sự công nhận từ bọn họ đã khó, được sự công nhận của Cố gia càng khó hơn.
Cố Thâm ôm lấy cô ngồi trên đùi mình, chậm rãi nói
"Không cần quá vội vàng, chuyện này không thể ngày một ngày hai mà em có thể khiến tất cả bọn họ chấp nhận em."
Cô nắm lấy tay hắn
"Em biết...nhưng lão đại, em không muốn trở thành một hòn đá ngáng chân anh, em muốn hiểu nhiều hơn về anh, ít nhất là khi đó em không còn cảm thấy mình vô dụng nữa..."