Tiếng nói này?
Mộ Dung Tuyết quay phắt đầu lại, trông thấy Mạc Tư Huyền không biết tại sao lại chột dạ không nói năng được câu nào.
Mạc Tư Huyền bước từng bước lại gần cô, mỗi bước đều giống như mang theo nhịp đập con tim của Mộ Dung Tuyết.
Anh một thân áo ngủ, lộ ra vòm ngực săn chắc lấp ló, mái tóc hơi rối, còn không đeo kính càng làm tăng thêm tư vị phóng khoáng, khác hẳn với bộ dạng chỉn chu sáng nay.
Mộ Dung Tuyết nhìn không chớp mắt, khoan đã! Không được để nhan sắc đó mê hoặc, tại sao muộn như thế này rồi anh còn xuất hiện ở đây?
"Anh...tại sao anh lại ở đây?"
Mạc Tư Huyền lạnh nhạt lướt qua cô, đi đến bình nước sau lưng lấy một cốc nước, sau đó thong thả uống. Mộ Dung Tuyết bấy giờ mới biết thì ra là anh đi uống nước, nhìn chảo cá và đĩa bánh lại cảm thấy ngài ngại, thế là cố gắng đứng che đi.
Nhưng đáng tiếc là Mạc Tư Huyền đã nhìn thấy, anh cầm cốc nước trên tay, nhìn cô một lượt đánh giá rồi nói
"Mộ tiểu thư việc gì phải tự làm khó mình như vậy, không làm được thì đừng cố làm. Đừng nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình."
Mạc Tư Huyền rất ít khi nói, nhưng một khi đã nói là câu nào cũng như nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim người khác. Mộ Dung Tuyết vào Cố gia chưa đầy một ngày đã bị anh liên tiếp công kích mà vẫn không bỏ cuộc, cũng xem như là có chút bản lĩnh, nhưng mà càng làm cho Mạc Tư Huyền chán ghét hơn thôi.
Mộ Dung Tuyết mím chặt môi đỏ, hai tay đã nắm chặt, cô cúi gằm mặt. Cho đến khi Mạc Tư Huyền uống xong nước, để cốc lại chỗ cũ, lướt qua cô định về phòng thì bất chợt bị một tay nhỏ nắm lấy góc áo
"Anh sai rồi."
Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu lên, giọng nói có chút run rẩy nhưng ánh mắt lại long lanh kiên định.
"Tôi không theo đuổi anh với tư cách là Mộ tiểu thư, mà với tư cách là một Mộ Dung Tuyết bình thường."
"Đúng là lần đầu tôi vụng về không biết làm gì, nhưng sao anh chắc chắn rằng sau này tôi sẽ không làm được? Nếu anh không thử mở lòng, làm sao biết được tôi là người như thế nào? Tôi không muốn sống như một tiểu thư, tôi muốn được làm điều mình muốn, theo đuổi người tôi yêu. Có thể trong mắt anh tôi thật cố chấp và ngu ngốc, nhưng tình yêu không cần phải có lí do, và tình yêu của tôi không phải là dễ dãi và dễ buông bỏ. Cho nên...anh có nói những lời khó nghe như thế nào đi chăng nữa thì tình cảm tôi dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi."
"Không bao giờ thay đổi?"
Mạc Tư Huyền nhếch môi cười khẽ
"Mộ Dung Tuyết, không ai ngăn cấm cô làm điều cô muốn, nhưng tình cảm không phải là thứ cô muốn là sẽ được, không phải là từ một phía. Cô chỉ đang tự huyễn hoặc bản thân mà thôi."
Mộ Dung Tuyết càng nắm chặt áo anh, khóe mắt đã hơi đỏ
"Tôi sẽ chứng minh cho anh xem."
Mạc Tư Huyền không nói thêm gì nữa, lạnh nhạt gạt phăng tay cô ra, chẳng may đụng vào vết bỏng, mi tâm cô bèn cau chặt lại ôm lấy tay mình. Động tác anh hơi ngập ngừng, sau cùng lại lấy một chiếc khăn lạnh đắp lên tay cho cô, lạnh nhạt rời đi.
Mộ Dung Tuyết nắm chặt lấy chiếc khăn, miệng lưỡi Mạc Tư Huyền độc địa nhưng cô biết anh không phải là người xấu.
Xem ra cũng không phải là cô không có chút tác động nào với anh...
Mộ Dung Tuyết tiếp tục vào công cuộc nấu ăn của mình, người ta nói muốn chinh phục một người thì phải chinh phục dạ dày của người đó trước. Thế là sáng ra đầu bếp của Cố gia hoảng loạn nhìn khung cảnh kinh dị trong nhà bếp, còn Mộ Dung Tuyết đã biến mất tăm hơi, đầu bếp thầm nguyền rủa có trộm vào phá đám, nhưng lại nhớ ra đây là Cố gia, đành phải ngậm ngùi dọn dẹp không dám kêu than.
"A...đau lưng quá..."
Hôm qua cô ngủ quên ở nhà bếp, may mà sáng nay vội trốn về phòng, nằm lên giường được một lát thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Hàn Kỳ Âm đẩy cửa bước vào, trông thấy hai quầng thâm xì dưới mắt Mộ Dung Tuyết, kinh ngạc hỏi
"Dung Tuyết, hôm qua cô bị mất ngủ sao? Mắt thâm thế này?"
"Không có, tôi đi học nấu ăn đó."
Mộ Dung Tuyết uể oải nói.
Không ngờ được cô ấy thức cả đêm để làm...
Tối hôm qua Hàn Kỳ Âm cũng bị Cố Thâm hành hạ đến rã rời cả người, cũng không kém Mộ Dung Tuyết là bao.
"Đúng rồi Dung Tuyết, tôi đã hỏi lão đại cho cô rồi."
"Thật sao? Cô kể đi xem nào."
Mộ Dung Tuyết phấn khích lại ngay lập tức.
"Nhưng mà..."
"Sao thế? Cô nói đi chứ."
Hàn Kỳ Âm đem lại chuyện Cố Thâm nói cho cô tối hôm qua
"Mạc Tư Huyền anh ta từng là một tội phạm hacker của quốc gia, từng đánh cắp biết bao dữ liệu của các quan chức cấp cao, sau đó còn có liên quan đến bọn khủng bố. Trong một lần suýt bị cảnh sát tóm được thì gặp được lão đại, sau đó được lão đại cứu và làm việc cho Cố gia..."
Mộ Dung Tuyết nghe thấy từ "tội phạm" thì nuốt nước bọt một cái.
"Trước lúc đó Mạc Tư Huyền còn là tay sai đắc lực của một tổ chức khủng bố, sau này đi theo lão đại thì bị bọn chúng bắt lại rồi tra tấn. Lúc lão đại phát hiện ra thì Mạc Tư Huyền gần như sắp chết, chỉ cần đến muộn hơn chút nữa..."