Mộ Dung Tuyết không biết đã khóc bao lâu, mệt quá liền thiếp đi. Hàn Kỳ Âm mãi đến tối mới nhớ ra chưa nói cho cô ấy biết Mạc Tư Huyền không ăn được món ăn cay, nhưng chần chừ muốn vào lại thôi, bởi vì không biết là Mộ Dung Tuyết có còn tâm trạng để nấu ăn không nữa.
Thế là đang đêm, khi Hàn Kỳ Âm vừa bị Cố Thâm khi dễ xong, hai người đang nằm ôm nhau thắm thiết, bỗng nhiên tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, sắc mặt Cố Thâm tối sầm. Hàn Kỳ Âm lại phải vỗ về hắn, mãi mới đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đứng ngoài cửa, Hàn Kỳ Âm vội vàng khép cửa lại rồi kéo Mộ Dung Tuyết sang một bên, nhẹ giọng hỏi
"Dung Tuyết, sao thế?"
"Kỳ Âm..."
"Tôi đến để hỏi cô về chuyện của Mạc Tư Huyền, cô đã hứa sẽ hỏi giùm tôi về việc anh ấy thích ăn gì..."
Giọng nói Mộ Dung Tuyết nhẹ tựa gió thoảng, sắc mặt không được tốt lắm. Nói đúng hơn là không chút cảm xúc.
"Việc này...anh ta không ăn được cay, còn lại thì đều ăn được hết."
Cô đem lại lời Cố Thâm nói ra, Mộ Dung Tuyết lại cảm ơn cô, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
"Dung Tuyết, đêm đã khuya, cô đi đâu vậy?"
Hàn Kỳ Âm ngăn cản
"Không sao, cô cứ vào ngủ đi, tôi đi hóng gió một lát..."
Mộ Dung Tuyết đã nói thế, cô cũng không níu kéo nữa, dặn dò cô ấy đừng đi lâu quá, rồi lại quay vào phòng.
Vừa lên giường đã bị người nào đó mặt đen sì như đít nồi đè xuống hung hăng hôn, Hàn Kỳ Âm nằm dưới rên rỉ cầu xin hắn nhưng vô ích, sự lo lắng trong lòng dành cho Mộ Dung Tuyết đã bị Cố Thâm làm cho tan biến, chỉ còn lại niềm khoái cảm mà hắn đem lại.
Mộ Dung Tuyết ban nãy nhận ra Cố Thâm đang ở bên trong cùng với Hàn Kỳ Âm, mấy ngày ở đây đã làm phiền cô ấy nhiều rồi. Hàn Kỳ Âm có cuộc sống riêng của mình, cô không thể cứ ở đây mãi, lúc chạm mặt Mạc Tư Huyền Mộ Dung Tuyết cũng không nói năng gì nữa, thỉnh thoảng trộm liếc nhìn anh, thấy anh nhìn mình thì lại giật thột quay mặt đi nơi khác.
Mấy ngày hôm nay Hàn Kỳ Âm có thể tự luyện tập mà không cần đến Tư Duệ nữa, anh ta cũng chán ghét cô nên đã đi cùng bọn Hàn Thước và Khang Duật sang Trung Quốc nên không biết Mộ Dung Tuyết ở đây. Hàn Kỳ Âm không ghét Tư Duệ, nhưng bớt đi anh ta, cô cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh Cố Thâm.
Mộ Dung Tuyết cũng không hỏi, sau khi biết quá khứ của Mạc Tư Huyền thì cô giống như thay đổi, không còn vẻ tươi vui rạng rỡ thể hiện trước mắt anh nữa. Mạc Tư Huyền cũng lười không để ý, trong một lần ở riêng với Cố Thâm anh ta đã nhắc tới cô
"Lão đại, về chuyện của Mộ Dung Tuyết, thuộc hạ không hiểu tại sao lão đại cho cô ta ở lại?"
"Chú không thích à?"
Cố Thâm biết rõ còn cố tình hỏi.
Mạc Tư Huyền không trả lời ngầm thừa nhận.
"Chú muốn cô ta đi?"
Mạc Tư Huyền ngần ngừ, không hiểu ý hắn. Còn tất nhiên anh muốn cô rời đi.
"Tôi đã hứa với Kỳ Âm cho cô ta ở lại đây. Nhưng nếu chú muốn thì cứ tìm cách đuổi cô ta đi, chuyện của chú tôi sẽ không xen vào."
Mạc Tư Huyền như cũ im lặng.
Cố Thâm lần đầu tiên thấy anh suy tư nhiều như thế về một cô gái
"Có điều chú yên tâm, tôi nghĩ có lẽ cô ta cũng sắp rời đi rồi..."
Hắn nói xong, lại tiếp tục xem tài liệu.
Quả đúng là như thế, mấy ngày Mộ Dung Tuyết ở lại chăm chỉ luyện tập nấu ăn, cuối cùng đã làm ra được một món ăn ngon cho Mạc Tư Huyền. Còn nói dối Hàn Kỳ Âm nhờ cô đưa cho Mạc Tư Huyền, kiếm cớ thoái thác rồi về phòng thu dọn đồ đạc, xách va li rời đi.
Mộ Dung Tuyết chọn lúc không có ai để ý mới đi khỏi Cố gia, cô cứ ngỡ rằng chuyện mình rời đi là quỷ không biết, thần không hay nhưng thực chất Mạc Tư Huyền đã nhìn thấy hết qua camera.
Mộ Dung Tuyết gọi một chiếc taxi, trước khi đi còn nghoảnh đầu nhìn Cố gia đầy lưu luyến. Mạc Tư Huyền cứ tưởng cô quyết tâm bao lâu, hóa ra chỉ có vài ngày.
Anh ta nhếch môi cười khẩy khinh bỉ, gạt bỏ gương mặt của Mộ Dung Tuyết ra khỏi đầu.
Buổi tối hôm đó, Mạc Tư Huyền đứng trên ban công nhìn xuống thấy Mộ Dung Tuyết ngồi dưới vườn hoa, hai vai run rẩy, đoán là cô khóc. Mộ Dung Tuyết ngồi khóc một lúc lâu, Mạc Tư Huyền ở trên cũng đứng nhìn xuống nhưng tuyệt nhiên không an ủi cô. Cho đến khi cô đứng dậy, anh mới đóng cửa ban công đi vào.
Mộ Dung Tuyết vừa lên taxi đã không kìm chế được mà khóc nức nở, tài xê hỏi cô có chuyện gì cô cũng không nói. Chỉ có vài ngày ngắn ngủi mà đã không nỡ rời xa anh, nhưng cách tốt nhất bây giờ là cô nên rời đi...