"Chạy mau!"
Bom được gỡ xuống nhưng vẫn tiếp tục đếm ngược, Mạc Tư Huyền nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết chạy ra khỏi căn phòng đó. Tiếng "tít tít" vang lên dồn dập theo bước chân của hai người, bên ngoài trực thăng đang sốt ruột chờ đợi, khi chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi là họ đến với trực thăng, nhưng quả bom đã phát nổ vào đúng lúc này.
Mạc Tư Huyền nhanh như cắt ôm lấy người Mộ Dung Tuyết, che cho cô. Áp lực từ quả bom nổ ra chèn ép lấy anh, trực thăng của Cố gia tức thì bay ra xa tránh vụ nổ, hai người lập tức rơi xuống biển.
Do cú sốc từ áp lực ban nãy, nên Mộ Dung Tuyết đã ngất đi, dưới làn nước biển Mạc Tư Huyền không chần chừ đặt môi mình lên môi cô, truyền cho cô không khí.
Mộ Dung Tuyết dần cảm nhận được không khí dần được truyền vào trong miệng, hơi ấm này...chính là hơi ấm mà cô luôn khao khát, theo bản năng vòng tay qua cổ anh, từ nụ hôn thuần túy dần chuyển sang môi lưỡi dây dưa. Truyện Hot
Mạc Tư Huyền cũng đỡ lấy đầu cô, đáp lại. Nhưng bọn họ không thể nào tiếp tục hôn nhau dưới nước thế này, thế là đành lưu luyến buông ra, ôm lấy cô bơi vào bờ.
Vừa lên bờ Mộ Dung Tuyết đã ho sặc sụa, Mạc Tư Huyền ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cho cô, trong lòng cô vẫn chưa tin nổi là mình đã may mắn thoát chết, nhịp tim còn đập thình thịch, hơn nữa, người đang ở ngay bên cạnh cô lúc này là Mạc Tư Huyền.
"Không sao chứ?"
Mạc Tư Huyền nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Tuyết nhìn anh lắc đầu
"Anh có sao không?"
"Không sao."
"Vậy chúng đi...hự..."
Mạc Tư Huyền đứng lên, bỗng dưng cơn đau từ bả vai nhói lên một cái khiến anh choáng váng khuỵu xuống. Mộ Dung Tuyết vội vàng chạy lại đỡ anh, nhìn thấy vết thương ở vai anh thì vô cùng lo lắng
"Anh không sao chứ?"
Cô định đưa tay ra chạm vào.
"Đừng động vào!"
Mạc Tư Huyền đột nhiên lớn tiếng, biểu cảm trên mặt như giận dữ.
Cô giật mình quên cả rụt tay lại. Anh nhớ lại quả bom lúc nãy, bây giờ mới hiểu ra vì sao bọn chúng đột nhiên rút lui...
"Anh sao vậy? Tư Huyền, đừng làm tôi sợ..."
Mộ Dung Tuyết lo lắng đến bật khóc. Mạc Tư Huyền thì cứ từng bước cách xa cô.
"Tôi không sao. Cô đi đi, trực thăng của Cố gia sẽ đưa cô trở về."
Mạc Tư Huyền đột nhiên thay đổi ngữ khí lãnh đạm như trước, đến ánh mắt còn chẳng thèm nhìn cô, cứ thế đuổi cô đi.
Trực giác của cô mách bảo rằng anh xảy ra chuyện, anh không hề ổn, thâm chí là còn nghiêm trọng, nhưng lại không nói cho cô biết.
Vết thương đó là do quả bom gây nên, mà anh đã che hết cho cô.
"Mạc Tư Huyền anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?! Có phải là quả bom đó có vấn đề không?!"
Mộ Dung Tuyết gần như hét lên.
Trên người anh không chảy máu, cũng không hề có vết thương nào khác, chỉ có duy nhất vết thương ở bả vai, nhìn bằng mắt thường thì thấy không nghiêm trọng lắm, nhưng...cô biết rằng nếu không có vấn đề gì thì tại sao anh lại tỏ thái độ như vậy?!
Trong đầu Mộ Dung Tuyết đột nhiên xuất hiện một khả năng mà chính bản thân cô nghĩ tới đã run rẩy
"Tư Huyền...anh...anh...có phải là anh đã bị nhiễm xạ...?"
Cô bụm chặt lấy miệng, bàn tay run run. Mạc Tư Huyền im lặng không trả lời càng làm chắc chắn thêm suy đoán trong lòng cô.
"Anh nói đi! Anh nói đi chứ! Đây không phải là sự thật đúng không..."
Mộ Dung Tuyết lúc này đã không còn bình tĩnh, liên tục chất vấn anh. Thì ra lúc nãy lúc bom nổ anh đã che chắn cho cô, không may bị nhiễm phóng xạ, sau đó hai người liền rơi xuống biển.
"Không...không thể nào..."
Mộ Dung Tuyết nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh, nước mắt lã chã tuôn rơi.
"Đừng lo cho tôi. Cô trở về đi."
Anh nói, giọng nói cũng không còn bình thản như trước, nhìn thấy giọt nước mắt của Mộ Dung Tuyết, trong lòng đã thương xót.
"Không! Không bao giờ! Tôi sẽ không bỏ mặc anh ở đây!"
"Đừng bắt tôi phải rời đi....Tư Huyền...xin anh..."
Mộ Dung Tuyết ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên cầu xin anh, Mạc Tư Huyền không nỡ nhìn thêm nữa. Một tay đưa ra sau đập vào gáy cô, Mộ Dung Tuyết thấy trước mặt bỗng tối sầm, trước lúc ngất đi còn cố gắng nắm chặt lấy áo anh.
Mạc Tư Huyền đỡ lấy thân hình mềm mại trong tay, ngón tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi Mộ Dung Tuyết, sau đó chầm chậm hôn một cái lên trán cô, giao Mộ Dung Tuyết cho một tên thuộc hạ khác trên trực thăng. Trước lúc rời đi còn nhìn cô lần cuối.
Mộ Dung Tuyết, khi tôi nhận ra tình cảm của mình thì tôi lại không thể ở bên cạnh em được nữa...
Hai chiếc trực thăng rẽ về hai hướng khác nhau trên bầu trời. Ánh tà dương đỏ thẫm cùng tiếng sóng biển vỗ rì rào, đẹp đẽ trở lại như trước đây sau một trận phong ba bão tố...