Bệnh viện của Mộ gia.
Bên ngoài phòng cấp cứu,bà Mộ lo lắng đi đi lại lại, đèn vừa tắt. bác sĩ đi ra bà Mộ là người đầu tiên chạy đến hỏi
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"
"Vết thương khá sâu, nhưng may mắn là cấp cứu kịp thời, nếu muộn một chút thì tôi e rằng Mộ tiểu thư lành ít dữ nhiều."
"Hiện tại cô ấy ổn rồi, đã chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu. Phu nhân đừng lo, người nhà có thể vào thăm."
"Cảm ơn bác sĩ...cảm ơn bác sĩ..."
Bà Mộ rối rít cảm ơn, Mộ Dung Nham cũng đi đến nhẹ giọng cảm ơn. Vị bác sĩ nói
"Không có gì. Đây là việc của chúng tôi mà."
Lúc đi qua ông Mộ vị bác sĩ đó còn gật đầu chào, bà Mộ không thèm nhìn ông Mộ đi thẳng vào trong, trông thấy Mộ Dung Tuyết mặt trắng bệch nằm trên giường, nỗi thương xót con lại trào lên.
"Mộ Vinh, ông hài lòng rồi chứ?"
Bà Mộ lại không kìm chế được trách cứ ông.
"Bà đừng nói nữa."
"Tôi nói sai sao? Ông coi thanh danh của cái gia tộc này hơn cả tính mạng của con gái ông..."
"Mẹ...đây là bệnh viện."
Mộ Dung Nham cản lại, bà Mộ nước mắt lưng tròng hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết, là một người mẹ có ai mà không thương con chứ, nhìn thấy con gái thế này bà là người đau xót hơn ai hết. Ai nói rằng giàu sang là sung sướng? Đời bà đã bị mất tự do rồi, nay lại đến lượt con gái...
Mộ Vinh thực sự cũng lo lắng không kém nhưng bị cái tôi quá lớn nên chỉ có thể đứng nhìn, ông không ngờ Mộ Dung Tuyết vì chống lại ông mà cắt cổ tay tự vẫn để ép ông. Đứa con gái mà từ bé luôn ngoan ngoãn nghe lời bảo gì làm nấy lại có thể vì một người đàn ông mà vứt bỏ mạng sống của mình, vì tình yêu mà dám lớn tiếng với ông, Mộ Vinh luôn nghĩ rằng mình luôn đem lại điều tốt nhất cho con gái nhưng bây giờ chẳng lẽ ông đã sai rồi hay sao?
Bà Mộ nắm lấy tay con gái, Mộ Vinh đứng cuối giường cùng với Mộ Dung Nham. Ông nói nhỏ với Mộ Dung Nham
"Dung Nham, con ra đây, cha có chuyện muốn nói với con."
Mộ Dung Nham nhìn vào mắt ông Mộ
"Vâng."
Hai người nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa lại. Bà Mộ không thèm nhìn nhưng lòng vẫn để tâm. Đi ra ngoài, ông Mộ nói
"Dung Nham, cả hai đứa các con đều tài giỏi, trước đây khi con chưa bằng lòng quản lí Mộ gia, Dung Tuyết đã thay con quản lí. Nhưng trong lòng cha thì vẫn muốn con là người đứng đầu hơn cả. Nhưng những điều cha làm cha luôn nghĩ là tốt nhất cho Dung Tuyết, con bé chưa bao giờ mở miệng than phiền dù chỉ một câu, bây giờ nó vì chống đối lại cha mà cắt cổ tay tự sát. Chẳng lẽ cha đã sai rồi hay sao?"
Gương mặt ông Mộ nói xong cảm giác đã nhuốm màu thời gian, ông đã già rồi, gần sáu mươi tuổi. Cái tuổi này là được nghỉ ngơi nhưng ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện của gia tộc, chuyện của con cái.
Mộ Dung Nham hiểu những gì mà ông nói, thực ra hồi trước anh sợ phải đối mặt với mọi chuyện, sợ phải gánh trên vai áp lực quá lớn. Nhưng khó khăn nào rồi sẽ qua, mọi chuyện bây giờ đã ổn rồi, anh cũng đã có thể quản lí tốt Mộ gia mà không cần Mộ Dung Tuyết.
"Cha, Dung Tuyết cứng đầu, đã quyết là sẽ làm, có lẽ điều mà cha làm lại không phải là điều mà em ấy mong muốn. Bao nhiêu năm qua em ấy không nói ra, bây giờ em ấy yêu Mạc Tư Huyền đến nỗi sẵn sàng chết vì cậu ta, nếu chúng ta cứ ép nữa, con nghĩ sẽ không ổn."
Ông Mộ thở dài
"Nhưng có bao nhiêu người đàn ông, nó lại yêu Mạc Tư Huyền, đó là thân tín của Cố gia, bọn họ không giống chúng ta. Để Dung Tuyết ở bên cậu ta, cha không yên tâm."
Mộ Dung Nham nín lặng. Nhớ tới Hàn Kỳ Âm, cô cũng bằng lòng ở bên cạnh Cố Thâm cho dù bất chấp nguy hiểm, tình yêu là một chuyện rất khó lí giải. Một khi đã yêu rồi thì sức mạnh của tình yêu sẽ giúp bọn họ vượt qua.
"Cha, con hiểu. Nhưng đây là lựa chọn của Dung Tuyết."
"Dù cha có nhắm mắt làm ngơ đi chăng nữa thì liệu Cố Thâm...có đồng ý với chuyện này? Hắn có chấp nhận cho Mạc Tư Huyền và con bé đến với nhau không?"
Mộ Dung Nham cười chua chát, điều này anh thực sự nghĩ khả năng hắn không đồng ý sẽ lớn hơn. Thứ nhất là Mộ Dung Tuyết là người nhà họ Mộ, thứ hai là hắn và anh đã có hiềm khích với nhau từ trước, em gái mình đi yêu người của đối thủ, còn anh lại đi yêu người phụ nữ của Cố Thâm.
Vận mệnh chính là thứ không đoán được, cũng ngang trái nhất.
"Cố Thâm là kẻ tàn độc, hắn có thể dễ dàng giết chết một người nếu hắn muốn, hơn nữa cha cũng không muốn dính líu tới thế giới ngầm."
Ông Mộ lại tiếp tục nói.
"Cha, Kỳ Âm đã gọi điện cho con hỏi thăm vì Dung Tuyết, vì thế mà con biết được Mạc Tư Huyền vì cứu Dung Tuyết mà bây giờ bị nhiễm xạ, tình hình e rằng khó đoán trước được."
"Nhiễm xạ sao?"
Biểu cảm trên mặt ông Mộ ngạc nhiên, sau đó lại trầm ngâm.
"Chứng tỏ Mạc Tư Huyền cũng yêu con bé, vì con bé mà sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình."
Mộ Dung Nham nói.
Ông Mộ nhắm mắt, lúc mở mắt ra ánh mắt giống như phủ một màn yên lặng.