Bên ngoài, Ella lại đang tức giận, Cố Thâm không ngờ lại tỏ thái độ với cô ta như vậy. Có lẽ là vì đứa con trong bụng Hàn Kỳ Âm, đáng chết...
Các người đã đối xử với tôi như vậy thì đừng trách tôi...
Hàn Kỳ Âm, có cô thì không có tôi, có tôi thì không có cô!
Ella càng căm hận Hàn Kỳ Âm hơn, nếu không có cô ta thì vị trí nữ chủ nhân của Cố gia đã là của cô ta rồi.
Ella đi đến phòng của Mạc Tư Huyền, vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy Mộ Dung Tuyết. Hai người cô ta ghét nhất hiện tại cứ xuất hiện trước mắt cô ta, nhưng Ella không công kích Mộ Dung Tuyết mà tỏ ra bình thản.
Mộ Dung Tuyết chạm phải ánh mắt khinh khỉnh của Ella, hôm may cô ta lại không chửi rủa ai cơ đấy, còn cả vụ thuốc của Mạc Tư Huyền, cô cũng phải theo dõi xem cô ta muốn làm gì.
Ella biết Mộ Dung Tuyết theo phe Hàn Kỳ Âm, cô ta liếc Mộ Dung Tuyết bằng nửa con mắt sau đó lạnh nhạt nói
"Ra ngoài đi, đến lúc tôi tiêm thuốc cho Mạc Tư Huyền rồi."
"Tôi muốn ở đây."
Cô sợ cô ta giở trò với anh.
Ella "Mau ra ngoài đi! Tôi chữa bệnh không muốn bị ai khác làm phiền. Cô không biết ở bệnh viện cũng có quy tắc như thế à?"
Ella lớn tiếng đuổi Mộ Dung Tuyết ra ngoài, tất nhiên nếu cô ta không dở trò chứ bây giờ cô ta nói rằng cô ta là thầy thuốc thì Mộ Dung Tuyết cũng chẳng tin.
Mộ Dung Tuyết nhìn Ella, bỗng nhiên cô ta chợt quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào cô, cô đã cảm thấy Ella đang toan tính điều gì đó.
"Ra ngoài đi! Nhanh lên! Bộ cô không muốn Mạc Tư Huyền nhanh chóng đỡ hơn à?"
Ella gắt gỏng hơn.
Mộ Dung Tuyết đứng dậy ra ngoài nhưng mắt không rời khỏi Ella, sau khi cô rời đi thì Ella còn đóng chặt cửa lại, không cho ai vào.
Đúng là quá khả nghi.
Mộ Dung Tuyết đứng ngoài, trong lòng thầm sốt ruột, nhưng rất nhanh cô ta đã đi ra, giả bộ thản nhiên như không có gì. Thấy Mộ Dung Tuyết cứ sốt sắng ngó vào trong, cô ta nhân cơ hội công kích
"Tôi không ăn thịt anh ta đâu mà cô phải lo. Đúng là một giuộc như nhau, không biết xấu hổ."
Mộ Dung Tuyết thầm phỉ nhổ, cô ta tự mắng mình hay sao?
Nói xong, đi qua Mộ Dung Tuyết còn huých một cái vào vai, cô chẳng thèm quan tâm vội vào trong xem Mạc Tư Huyền thế nào, nhìn gương mặt anh vẫn đang say ngủ, không hề có chút gì là bất ổn. Nhưng nếu cô ta không dở trò thì tại sao biểu hiện lại khả nghi như vậy?
Mộ Dung Tuyết vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh, trong lòng đau xót không thôi.
*
*
*
Hàn Kỳ Âm vừa trải qua một trận kích tình cuồng nhiệt, chỉ có thể mệt mỏi tựa vào ngực hắn. Ghế sofa tuy không nhỏ nhưng cũng không thoải mái bằng giường, mà hai người cứ ôm nhau thế này, da thịt mồ hôi dinh dính. Hàn Kỳ Âm bĩu môi hồng khó chịu đẩy hắn ra
"Em muốn đi tắm."
"Được."
Đúng ý của hắn.
"Em mặc đồ vào đi, tôi sai người mang cháo đến."
Cố Thâm hôn lên trán cô một cái.
Hàn Kỳ Âm vừa nghe đến cháo, bản năng đã muốn bài trừ
"Lão đại..em không thích ăn cháo.."
Hắn ôm cô đặt lên đùi, vòng tay qua cài khuy áo lót giúp cô, còn thuận tiện chỉnh lại áo ngực, giúp bộ ngực của cô càng thêm đầy đặn, phong tình vạn chủng.
"Ngoan. Nghe lời."
Hắn hôn hôn lên môi cô. Hàn Kỳ Âm bị hắn dỗ ngọt lại mềm lòng, nhưng mà cô thực sự không thích ăn cháo...
Cố Thâm biết cô không thích ăn cháo, nhưng hôm qua cô bị hắn làm đến chảy máu, ngoài dặn dò không được tiết lộ thông tin ra ngoài, hắn còn đích thân hỏi bác sĩ những món nào bồi bổ cho thai phụ, dặn nhà bếp chú ý.
"Cố lão đại. Cơ thể Hàn tiểu thư về sức khỏe thì không có vấn đề gì, có điều hơi gầy, cần tẩm bổ nhiều hơn, hai ngày đầu này Cố lão đại nên cho Hàn tiểu thư ăn cháo cho dễ tiêu hóa, sau đó thì tránh những món nhiều dầu mỡ, có thể cô ấy đến lúc nghén sẽ bị khó chịu."
Cô Thâm ghi nhớ, Hàn Kỳ Âm đúng là gầy thật. mỗi lần hắn bế cô đều như không. May mà hai trái đào đầy đặn trước ngực không bị hao đi, người cô gầy nhưng ngực vẫn đầy đặn, hông vẫn nở. Mỗi lần làm tình bên dưới còn nhiều nước, hắn rất hài lòng.
Hàn Kỳ Âm không biết Cố Thâm đang nghĩ về cơ thể cô. Tự giác giơ tay lên để hắn mặc đồ vào, người mà được hắn chăm sóc lo lắng quan tâm thế này, e rằng chỉ có mình cô.
Mặc xong đồ rồi, Hàn Kỳ Âm theo thói quen lại cào cào mái tóc dài vài nhát cho đỡ rối. Tóc của cô rất mượt, không cần chải, sáng nay chăm chút kĩ càng như thế là muốn gặp Cố Thâm, còn bình thường cô đều lười không thèm chải đầu.
Cố Thâm đột nhiên bắt lấy tay cô.
Hàn Kỳ Âm "Sao vậy?"
Hắn lùa tay vào suối tóc mượt mà, sau đó lấy cái ghim cài trước ngực áo, kẹp tóc lên cho cô. Hàn Kỳ Âm sờ sờ một chút, không ngờ Cố Thâm còn biết kẹp tóc, lại còn kẹp bằng ghim cài áo của hắn, đúng là rất đặc biệt...
"Lão đại. Cảm ơn anh."
Hàn Kỳ Âm cười ngọt ngào. Cố Thâm nhìn khắp người cô thấy cô đã xinh đẹp như trước mới hài lòng.
Người phụ nữ của hắn, từ đầu đến cuối đều mang hương vị của một mình hắn.
Đúng là người càng lạnh lùng, đến lúc ngọt ngào là ngọt đến sâu răng.