Cố Thâm ôm eo cô bước ra ngoài, đúng lúc này thuộc hạ bên ngoài gõ cửa mang cháo vào. Hàn Kỳ Âm nhìn bát cháo bốc khói nghi ngút, bỗng chốc lại không muốn ăn.
Nhưng bụng lại sôi lên ùng ục. Cô muốn tự ngồi ăn mà lại bị Cố Thâm ép bón cho từng thìa một, may mà không có ai, không thì cô phải có cái lỗ nẻ nào để chui xuống mất, cô có phải là em bé đâu...
Cố ăn được nửa bát thì không muốn ăn nữa. Cố Thâm có ép mấy cô cũng nhất quyết chôn người trong lòng hắn, không nuốt nổi.
Hắn đành vài muỗng giải quyết nốt giúp cô. Vừa nãy vận động nhiều quá lại đói, bình thường hắn sẽ không bao giờ ăn thức ăn thừa, nhưng đồ của cô lại không bài trừ. Giải quyết xong còn cho cô ăn chút trái cây, Hàn Kỳ Âm cảm nhận mình giống như người tàn phế, cả quá trình đều không cần dùng đến hai bàn tay, Cố Thâm muốn ăn gì hắn đều đút tận miệng, ăn xong nhả hạt, nhả vỏ ra tay hắn cũng không chê bẩn. Đúng là lão đại hạ cố hầu hạ người khác, cô phải phúc ba đời mới được.
"Lão đại, em no rồi."
Hàn Kỳ Âm vỗ vỗ bụng nhỏ, biểu thị mình đã no. Cố Thâm lau lau tay, tiện thể còn cẩn thận lau vệt thức ăn dính trên khóe miệng cô.
Đúng là sủng quá hóa sợ...Hàn Kỳ Âm không nhịn được hỏi hắn
"Lão đại...hôm nay anh lạ quá."
"Lạ thế nào?"
"Hôm nay anh đặc biệt dịu dàng, lại còn kẹp tóc, bón cho em ăn..."
Từ 'dịu dàng' để miêu tả hắn quả thật sai sai.
"Em không thích à?"
"Cũng không hẳn..."
"Vậy thì cứ thế đi."
Hắn quyết định.
Hàn Kỳ Âm vội vàng ngăn lại
"Khoan đã...chỉ có hai chúng ta thì không sao, nhưng mà nếu như có nhiều người..."
Da mặt cô mỏng, làm sao mà chịu nổi có bao nhiêu ánh mắt hướng đến. Lần trước thân mật trước bọn Tư Duệ là cô đã xấu hổ lắm rồi.
"Sau này em là nữ chủ nhân của Cố gia rồi thì đó là chuyện bình thường."
Hắn không bận tâm đến ánh mắt của bọn họ, hắn còn muốn cho tất cả mọi người biết Hàn Kỳ Âm là người phụ nữ của hắn.
Đó sẽ là thân phận chính thức, còn trong lòng hắn đã công nhận cô từ lâu rồi.
Hàn Kỳ Âm nghe xong lại ngài ngại, chôn đầu trong lòng hắn. Hôm nay hắn cứ làm tim cô đập thình thịch không thôi.
Cố Thâm đột nhiên bế bổng cô lên, cô giật mình ôm lấy cổ hắn
"Lão đại, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi tắm."
Hắn cứ vậy mà ôm cô ra ngoài, còn gặp Thất Lãnh, anh ta không bày tỏ cảm xúc nhưng Hàn Kỳ Âm vẫn xấu hổ chết đi được...
Thang máy lên bồn tắm lộ thiên trên tòa nhà, 'lộ thiên' nhưng người bên ngoài tuyệt đối không nhìn thấy gì bên trong, chỉ có bên trong mới nhìn ra bên ngoài được. Bởi vì cửa kính được làm bằng chất liệu đặc biệt.
Cố Thâm dặn Thất Lãnh lấy đồ mang lên, anh ta không hỏi thêm nhẹ nhàng rời đi. Bồn tắm ở đây lớn, Hàn Kỳ Âm quấn khăn tắm thích thú bơi qua bơi lại như chú cá nhỏ, tóc được cố định bằng kẹp của Cố Thâm cho khỏi ướt.
Bộ dạng Cố Thâm lại thoải mái tựa người vào bồn tắm, ánh mắt chưa hề rời khỏi Hàn Kỳ Âm, hắn vuốt tóc lên, từng giọt nước chảy dọc theo cơ bắp săn chắc, vóc dáng hoàn mỹ tuyệt đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.
Hàn Kỳ Âm thỉnh thoảng còn té nước lên, chơi một hồi rồi mới để ý đến Cố Thâm im lặng nãy giờ, quay sang nhìn hắn xem thế nào nhưng lại phát hiện hắn đang nhìn mình chăm chú nãy giờ, hai đám mây hồng hồng lại xuất hiện.
Hắn chỉ nhìn cô như vậy chứ không nói gì, bị phát hiện ra nhưng cũng chẳng thu ánh mắt lại, dường như muốn để cô biết.
Hàn Kỳ Âm bỗng thấy hơi mất tự nhiên, cô nhẹ nhàng tiến lại gần hắn
"Lão đại...em mát xa cho anh nhé?"
"Được."
Thế là cô bước ra khỏi bể tắm. vòng ra sau lưng hắn đưa tay ra nhẹ nhàng nắn bóp hai cầu vai, cơ bắp dưới tay cô tỏa ra hơi ấm cùng mạnh mẽ, còn cả mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn. Sự nam tính tràn đầy này khiến Hàn Kỳ Âm vừa đỏ mặt vừa tim đập thình thịch, hình ảnh lúc nãy của hai người bọn họ quấn lấy như lại hiện lên.
Thực ra lực tay của cô mát xa vốn không đủ, chỉ như gãi ngứa nhưng hắn lại nhắm mắt hưởng thụ, Hàn Kỳ Âm liếc qua sắc mặt hắn, hỏi
"Lão đại, hình như anh đang vui?"
"Ừ."
Nhắc mới nhớ, hôm nay hắn ở cùng cô cả buổi sáng, bình thường đều bận tối tăm mặt mũi. Hôm nay lại còn có thời gian nhàn nhã tắm cùng nhau ở đây.
"Có chuyện gì vậy?"
Cố Thâm mở mắt ra, trong đó là sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn, nhưng cô ngồi ở đằng sau lưng hắn nên không nhìn thấy. Thấy hắn mãi không lên tiếng, cô lại nhỏ nhẹ gọi
"Lão đại..."
Cố Thâm bất ngờ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lại trở lại sâu thẳm. Ngoắc ngoắc tay bảo cô lại gần hơn
Hàn Kỳ Âm không chúi nghi ngờ ghé sát mặt vào, thuận lợi mắc bẫy của hắn.
"Ưm..."
Cô tưởng hắn sẽ nói ai ngờ hắn lại hôn cô một cái, bàn tay đằng sau chế trụ gáy cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt. Đến khi hắn buông cô ra rồi thì Hàn Kỳ Âm đã quên mất câu hỏi. Cố Thâm cười cười xoa đầu cô bước ra khỏi bồn tắm, cô muốn tắm lâu hơn một chút nhưng hắn không đồng ý
"Nghe lời. Ngâm nước lâu không tốt."
Hắn lo cô bị cảm lạnh, cả đứa bé trong bụng nữa. Hàn Kỳ Âm đỏ mặt ngoan ngoãn nghe lời, chỉnh trang lại quần áo, Cố Thâm lại giúp cô kẹp lại mái đầu công chúa, sau đó mới thỏa mãn ôm eo cô đi xuống.