Căn hầm tối tăm lạnh lẽo, vừa bước xuống đã ngửi thấy mùi máu và tiếng gầm gừ dữ tợn. Đây chính là căn hầm mà Hàn Kỳ Âm từng bị đưa vào.
Bây giờ bên trong lại có một người đàn ông đang bị xích, trên người anh ta đầy máu, quần áo rách tả tơi, ở cánh tay còn có một vệt cào sâu hoắm.
"Lão đại."
Hai tên thuộc hạ thấy hắn đi xuống đã cúi đầu chào.
Cố Thâm phất tay, lạnh lùng đến trước mặt Lâm Duẫn Hạo, con hổ vừa nhìn thấy hắn đã không gầm gừ nữa mà chuyển sang đi vòng quanh cái chuồng, bên mép nó còn dính máu.
"Bẩm lão đại, anh ta vẫn chưa chịu khai ạ."
Thuộc hạ bẩm báo với hắn, Lâm Duẫn Hạo cúi đầu nên không nhìn rõ gương mặt của anh ta.
Cố Thâm lạnh lùng "Đưa dao đây."
Tên thuộc hạ lập tức đưa dao cho hắn.
Cố Thâm cầm lấy dao, đâm thẳng vào cánh tay nơi có vết hổ cào, hắn còn dùng sức nghiến con dao vào sâu hơn.
Cả người Lâm Duẫn Hạo căng cứng. cơ bắp nổi lên nhưng anh ta không kêu một tiếng nào.
Hắn lại dùng sức, con dao di chuyển giống như cắt từng mảnh da thịt, đau đến tận xương, giọng nói của hắn vang lên như tula dưới địa ngục
"Nếu mày khai ra thì sẽ được chết bớt đau đớn hơn."
Khóe môi Lâm Duẫn Hạo nhếch lên. gương mặt trắng bệch, trong đôi mắt chất chứa đầy hận thù
"Cố Thâm...không bao giờ, cho dù tao có chết!"
Cố Thâm lạnh lùng cười khẩy một tiếng, rút dao ra một cái, máu tức thì bắn ra, vài giọt bắn lên gò má hắn lại càng đáng sợ. Lông mày Lâm Duẫn Hạo nhíu chặt lại vì đau, hàm răng cũng nghiến chặt.
"Tao ghét nhất là những ai khiến tao phí thời gian. Mày nghĩ rằng tao đã tìm được mày rồi thì tao có tìm được kẻ đứng sau mày không?"
Cố Thâm vứt con dao xuống đất kêu 'keng' một tiếng. Con hổ ngửi thấy mùi máu thì gầm gừ, sống lưng Lâm Duẫn Hạo lạnh toát, thủ đoạn của Cố Thâm độc ác tàn nhẫn thế nào anh ta mới chỉ nghe qua, bây giờ mới được tận mắt chứng kiến.
"Đưa súng đây."
Hắn lại ra lệnh.
Khẩu súng lần này nhắm vào bắp chân của Lâm Duẫn Hạo, Cố Thâm không chần chừ nổ súng, viên đạn ghim vào chân anh ta, tầm mắt anh ta mờ dần cùng với cơn đau như nứt từng khớp xương.
"Thế này là còn nhẹ."
Hắn lạnh lùng nói, hai tên thuộc hạ bên cạnh nhìn mà cũng toát mồ hôi hột.
Dám ám sát hắn, phải băm vằm ra rồi ném cho hổ ăn mới được.
"Hắt nước vào."
Tên thuộc hạ nghe lời Cố Thâm lại hắt nước vào mặt Lâm Duẫn Hạo cho anh ta tỉnh lại.
Bị tạt cho gáo nước lạnh, mí mắt anh ta chầm chậm mở ra, cơn đau theo đó mà dội đến, gương mặt Lâm Duẫn Hạo đã trắng bệch vì mất máu
"Giết...giết tao đi..."
Lâm Duẫn Hạo thều thào.
"Không dễ thế."
"Tất nhiên đằng nào mày cũng chết, chỉ có điều sẽ không đơn giản thế, Chu Bắc."
Hắn nói, giọng vừa nguy hiểm vừa lạnh thấu xương.
Lâm Duẫn Hạo vừa nghe hắn gọi tên thật của mình ra thì như bị kích động, nhào người ra nhưng rất tiếc đã bị dây thừng trói chặt. Anh ta vùng vẫy như con lợn sắp bị đưa vào lò mổ, ánh mắt căm hận gào lên theo bóng dáng Cố Thâm
"Cố Thâm! Tao hận mày! Tao hận mày! Chết đi! Cố Thâm!!!"
Cố Thâm lạnh lùng bước đi, không quan tâm đến tiếng la hét đằng sau. Trở về phòng thấy mặt mình dính máu, cau mày rồi cởi đồ ra vứt thẳng vào thùng rác, mở nước. Trong phòng tắm hơi nước bốc lên. thân hình hoàn mỹ của hắn mờ mờ ảo ảo, xong xuôi mới quấn khăn tắm quanh hông bước ra ngoài. Nước từ trên tóc của hắn nhỏ xuống từng giọt mà hắn chẳng thèm lau, cứ thế đến thẳng phòng Hàn Kỳ Âm, nhìn thấy cô đang ngủ say thì nằm lên giường vòng tay ôm lấy cô vào lòng, mặt hắn vùi vào gáy thơm ngát
"Ưm..."
Cảm nhận vòng tay quen thuộc, cô bèn quay người lại ôm lấy hắn, giọng nói có chút hờn dỗi
"Anh đi đâu vậy?"
"Tôi đi vệ sinh."
Hàn Kỳ Âm biết hắn đang nói dối, đi vệ sinh mà lâu thế sao? Sờ sờ lên thấy mái tóc ẩm ướt của hắn, cô nói
"Lão đại, tóc anh còn ướt kìa, để tóc đi ngủ sẽ bị đau đầu đấy."
"Kệ nó đi."
Cố Thâm uể oải trả lời, nhắm mắt ôm chặt cô hơn.
"Không được. Anh dậy đi, em lau tóc cho anh."
Cô đẩy đẩy hắn, Cố Thâm không động đậy.
Hàn Kỳ Âm lấy tay hắn ra khỏi eo mình, sau đó ngồi dậy, Cố Thâm không ngăn cản. Cô vào nhà tắm lấy khăn khô, sau đó đến bên giường nhẹ nhàng dỗ hắn
"Anh dậy đi..."
Cô đã mang khăn đến mà hắn vẫn chưa chịu dậy. Đang định liều mình lôi hắn dậy thì bị kéo ngồi phịch xuống giường, Cố Thâm chuyển qua gối đầu lên đùi cô, Hàn Kỳ Âm cười cười chậm rãi lau tóc cho hắn. Cô lau nhẹ nhàng như mát xa, bởi vì hơi cúi người nên hai trái đào mềm mại cứ ở ngay trước mặt hắn, Cố Thâm há miệng cắn một miếng, cô giấy nảy người đánh vào tay hắn
"Lão đại..."
Hắn day day, qua lớp áo cô vẫn cảm thấy nhồn nhột. Cố Thâm cười đắc ý như mèo được ăn cá, một tay vòng ra sau hông cô, nắn bóp hai khối thịt tròn trịa.
Thật là...
Hàn Kỳ Âm lấy tay hắn ra, một lúc sau hắn lại để vào chỗ cũ. Chỉ sờ nắn chứ không làm gì, mắt còn nhắm mà vẫn nổi tính háo sắc, cô đến bó tay với hắn.
Lau lau thêm một lúc, thấy tóc hắn đã khô. Hơi thở của Cố Thâm dần đều, Hàn Kỳ Âm đặt khăn sang một bên, nhìn gương mặt hắn lúc ngủ, trái tim lại đập rộn ràng.