Mạc Tư Huyền đem chuyện Mộ Dung Tuyết vừa nói ra cho Cố Thâm biết. Bấy giờ hắn mới nghĩ ra, đúng rồi. với tính cách của cô thì rất có thể sẽ trở về nơi đó. Nhưng làm sao cô vượt biên được khi không có hộ chiếu?
Ngày hôm đó bọn họ đã lục tung cả Singapore đều không tìm thấy cô, bây giờ cho dù bất cứ nơi nào từng có dấu chân của cô đi qua, hắn đều sẽ đi tìm hết. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Mạc Tư Huyền ngập ngừng một lúc, sau cùng mới quyết định nói ra
"Lão đại, việc Mộ Dung Tuyết bị bắt cóc lần trước, bọn bắt cóc nhầm cô ấy với Hàn Kỳ Âm. Thuộc hạ e rằng khả năng..."
Ánh mắt Cố Thâm trở nên lạnh lùng khôn tả
"Nếu là bọn chúng, giờ này phải liên lạc với chúng ta rồi. Đằng nào mục đích chính của chúng vẫn là tôi, chúng muốn dùng cô ấy để uy hiếp tôi."
Mạc Tư Huyền lặng thing, đúng lúc này có thuộc hạ của hắn chạy vào báo lại rằng hôm qua thấy người của Nam Huyền Dạ ở trong địa bàn của chúng ta.
Cố Thâm cau mày, nếu Hàn Kỳ Âm rơi vào tay của Nam Huyền Dạ thì lại là chuyện khác. Người như Nam Huyền Dạ mưu sâu kế độc, không biết sẽ làm gì với cô.
Mạc Tư Huyền cũng cảm nhận được. Cô Thâm lạnh lùng cất tiếng
"Liên lạc với Nam Huyền Dạ đi."
Mạc Tư Huyền kết nối, rất nhanh đã xong.
"Lão đại."
Người ngồi đối diện kia luôn là dáng vẻ đẹp đến yêu mị, khóe môi lúc nào cũng treo dáng cười nhếch môi, ly rượu vang đỏ trong tay được anh ta lắc lắc sóng sánh, ánh mắt cười cười nhìn Cố Thâm
"Cố lão đại. Hôm nay lại rảnh rỗi thế cơ à?"
"Hàn Kỳ Âm đâu?"
Hắn không vòng vo.
Nam Huyền Dạ cười khẩy "Hàn Kỳ Âm nào?"
Đôi mắt Cố Thâm vô cùng lạnh lùng.
Nam Huyền Dạ lại có vẻ rất thích thú với cả biểu cảm này của hắn
"Không phải chứ Cố lão đại, người phụ nữ bên cạnh mình còn không giữ được, bây giờ lại giống như chó điên cắn càn, đi hỏi người khác?"
"Dáng vẻ này của Cố lão đại nếu để người khác nhìn thấy, e rằng sẽ bị cười chê đó."
Nói xong, Nam Huyền Dạ còn thong thả nhấp một ngụm rượu.
"Nam Huyền Dạ, tính kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên anh ta.
Nụ cười trên môi Nam Huyền Dạ lại càng sâu
"Cố Thâm, có giỏi thì làm đi."
Không đợi hắn trả lời, anh ta đã cắt đứt liên lạc, biểu cảm trên mặt Cố Thâm lạnh lùng không thể tả. Mạc Tư Huyền đứng bên cạnh làm một bù nhìn đúng nghĩa, Nam Huyền Dạ bắt Hàn Kỳ Âm hay không bắt Hàn Kỳ Âm không thể xác định được. Đặc biêt là sau khi nói chuyện với anh ta, Mạc Tư Huyền càng cảm thấy mập mờ.
"Lão đại..."
"Cứ đến Trung Quốc trước đã."
Hắn ra lệnh, Nam Huyền Dạ xuất hiện ở địa bàn của hắn chẳng phải là chuyện tốt lành gì, lại còn đúng lúc Hàn Kỳ Âm rời đi. Vấn đề muốn đấu với hắn thì đánh trực diện không ăn thua, Nam Huyền Dạ đã dùng mưu hèn kế bẩn thì hắn cũng sẽ trả lại giống như thế.
"Vâng."
Ở bên kia, Nam Huyền Dạ đang vô cùng vui vẻ vì chọc tức được Cố Thâm, thì ra Hàn Kỳ Âm lại quan trọng với hắn đến như vậy. Nói thế thì chẳng phải cô ta là điểm yếu của hắn sao? Cứ nhắm vào cô ta thôi...
Trên tay Mộ Dung Nham cầm tư liệu của cô, chỉ điều tra được hai năm làm việc cho quán bar của Cố Thâm. Đúng rồi. anh ta quên mất Trung Quốc là địa bàn của Cố Thâm, Hàn Kỳ Âm liệu có ở đây hay không?
Mộ Dung Nham dặn dò thuộc hạ không được gây sự chú ý, kín đáo tìm kiếm, nếu tìm ra lập tức báo ngay cho anh ta, tránh kinh động đến người của Cố Thâm.
Nhưng Cố Thâm lại hoàn toàn ngược lại, chục chiếc siêu xe thu hút bao ánh nhìn, tìm kiếm theo kiểu phô trương. Càng tốt, càng nhiều người biết thì cô càng không trốn được, để xem lần này hắn mà tìm được cô thì có trừng phạt cô một trận ra trò không.
Cố Thâm đi đến đâu thu hút sự chú ý của các cô gái đến đấy, thậm chí còn có người chụp ảnh hắn tung lên mạng, một người đàn ông giống như tổng tài bề ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền. Lại còn vô cùng cool ngầu đã đánh cắp bao nhiêu trái tim các cô gái.
Bức ảnh Cố Thâm đeo kính râm, vóc dáng hoàn mỹ, áo sơ mi đen toát lên khí chất lạnh lùng. Không lộ cả khuôn mặt nhưng cũng đủ khiến người khác biết được nhan sắc cỡ nào, hắn tựa người vào siêu xe nghìn tỷ nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội.
"Nhìn này! Nhìn này! Chính là anh ta! Ôi mẹ ơi ở đâu lại có người đẹp trai lại còn giàu có thế nhỉ? Khí chất y như mấy tổng tài trong phim ấy..."
"Còn ngầu hơn cả tổng tài nữa đó..."
"Ôi ước gì mình là cái xe đó nhỉ...được anh ấy tựa vào.."
"Phì! Tỉnh lại đi! Người ta là ai chứ? Nhìn là biết nếu không phải là nhà tài phiệt thì cũng là đại gia siêu giàu, thèm để mắt đến hạng tầm thường như bọn mình sao?"
Hai cô gái bàn luận rộn rã, Hàn Kỳ Âm cũng chẳng hứng thú với tổng tài hay đại gia gì đó. Cố Thâm của cô còn ngầu hơn gấp mấy lần bọn họ.
Sao đột nhiên cô lại nghĩ đến hắn rồi? Mau làm việc đi! Mau làm việc đi!
Hàn Kỳ Âm đeo khẩu trang, đội mũ che lấp một phần gương mặt, còn mặc đồng phục phục vụ của quán. Nhưng cả người vẫn toát lên nét thu hút khó tả, chỉ có mái tóc đã được cô cắt ngắn, vén ra sau tai.