“Thứ quái quỷ gì vậy?”
Tư Duệ kinh ngạc, há hốc mồm nói.
Biểu cảm của những người còn lại tất nhiên cũng ngạc nhiên không kém, chỉ có Mộ Dung Nham ở trên lưng Khang Duật vất vả nói
“Chạy đi…”
Nhưng bọn họ còn chưa kịp chạy thì dường như nó đã nhận ra có con mồi ở phía trước, bèn lao đến với tốc độ nhanh như chớp, Hàn Kỳ Âm kinh hoàng nhìn chân của nó bò rất nhanh, còn đầy lông lá, hai cái kìm của nó vương đầy rớt rãi lòng thòng màu vàng, từ người nó bốc ra một mùi hôi thối kinh khủng, điều đáng sợ là kích cỡ của nó phải gấp mấy lần nhện bình thường, năm người bọn họ cộng lại cũng không to bằng nó.
Đó là một con nhện khổng lồ!
Cố Thâm không chút nương tay, liên tục nã đạn vào nó, con nhện bị trúng đạn, nhảy lùi về đằng sau, người nó giật giật một lúc nhưng nó nhanh chóng bò dậy, không hề hấn gì, tiếp tục tấn công.
Sau khi bị trúng đạn mà nó vẫn không chết, hắn hiểu rằng con nhện này không dễ đối phó như đám rắn độc kia, mà súng của hắn hiện tại đã hết đạn, trong người cũng không còn vũ khí, cả năm người bèn lùi dần về phía sau, nhưng con nhện đang trên đà lao tới dường như bị mất phương hướng, nó dừng lại rồi di chuyển lung tung. Cố Thâm nhìn đôi mắt đen đục của nó, thanh âm hắn nhỏ nhưng vẫn tạo cảm giác uy lực
“Dừng lại.”
Ba người còn lại lập tức đứng im, Hàn Kỳ Âm lúc này cũng nhận ra nó có chút kỳ lạ, rồi cũng phát hiện ra mắt của nó dường như không nhìn thấy mà chỉ dựa vào âm thanh để tấn công con mồi, mà bọn họ ban nãy đã im lặng nên nó không xác định được phương hướng của con mồi, chỉ có thể dò tìm lung tung.
Hàn Kỳ Âm quan sát nó, nó có tận mười cái chân chứ không phải là tám cái chân như nhện bình thường, hơn nữa kích cỡ của nó cũng to hơn rất nhiều, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con nhện vừa to vừa đáng sợ thế này.
Trước đây cô từng là sinh viên xuất sắc chuyên nghành sinh hóa, nên khi nhìn thấy nó, có một khả năng đã xuất hiện trong đầu cô, nhưng mà ở trong mê cung dưới lòng đất, còn là một nơi có niên đại hàng ngàn năm trước, thì lấy đâu ra một con nhện to thế này?
Khả năng mà Hàn Kỳ Âm nghĩ tới chính là con nhện này là một sinh vật đột biến.
Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh Cố Thâm
“Lão đại. Chúng ta làm gì bây giờ?”
Cố Thâm suy nghĩ, đúng lúc này Mộ Dung Nham lên tiếng
“Lối ra của mê cung, chính là ở trước mặt…”
Cũng có nghĩa là phải giết chết nó thì bọn họ mới ra được khỏi đây, Hàn Kỳ Âm quả thực nhìn thấy có một cánh cửa đá chăng đầy mạng nhện sau lưng nó, nhưng làm cách nào mới có thể vượt qua nó và thoát ra khỏi đây?
Cố Thâm đã dùng súng bắn nhưng nó không chết, ngược lại nó còn có phần hung hãn hơn.
Hắn quay sang nhìn cô, vẫn là giọng nói lạnh lùng
“Đưa con dao cho tôi.”
“Lão đại, anh định làm gì?” Cô ngập ngừng đưa con dao ra.
Hắn không trả lời, sau đó hỏi Hàn Thước và Tư Duệ
“Súng của các chú còn đạn không?”
Tư Duệ kiểm tra, nhưng chỉ còn duy nhất một viên, trong tình thế này, bọn họ quả thật không biết làm cách nào.
Bọn họ từng trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, nhưng đám Tư Duệ chưa bao giờ trải qua tình huống không còn một chút vũ khí nào như bây giờ.
Nhưng Cố Thâm vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng bá đạo, trong mắt hắn chỉ có sự lạnh lẽo vô hạn, hắn không lung lay hay run sợ dù chỉ một chút, hắn là lão đại của Cố gia, là người đứng đầu giới hắc đạo, hắn không đơn giản chỉ là một người bình thường mà còn là niềm tin của tất cả người ở Cố gia.
“Giết chết nó.” Hắn nói ngắn gọn, không cần biết bằng bất cứ cách nào.
Mệnh lệnh của hắn là tuyệt đối, bỗng nhiên lúc này Hàn Kỳ Âm không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà cô tin tưởng rằng bọn họ sẽ giết chết được nó, sẽ thoát được ra ngoài.
Lời nói bá đạo của hắn khiến cho cả Tư Duệ và Hàn Thước lấy lại tinh thần, trong mắt là quyết tâm hừng hực. Hàn Thước khẽ khàng đưa Mộ Dung Nham giấu vào một góc, Hàn Kỳ Âm biết được điểm yếu của nhện là ở dưới bụng nó, cô nói với Cố Thâm
“Lão đại. Yếu điểm của nhện là dưới dưới bụng, chỉ cần đâm vào đó, chúng ta sẽ giết chết được nó.”
Hắn gật đầu tỏ ý đã biết, cô cũng không nói gì thêm. Cố Thâm cúi người nhặt một viên đá ném vào phía bên trái, nó nghe thấy tiếng động phát ra thì nhanh chóng bò đến phun ra một thứ chất dịch nhầy nhụa dính chặt lấy viên đá, viên đá còn sủi lên giống như là bị ăn mòn. Hàn Kỳ Âm vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là axit!
“Lão đại…cẩn thận, đó là axit…”
Không ngờ nó còn có thể bắn ra axit, đến lúc này thì cô đã hoàn toàn chắc chắn, không chút nghi ngờ rằng con nhện này là một sinh vật đột biến gen.
Nhưng…ai đã làm điều này?
Ánh mắt Cố Thâm lạnh lùng, hắn di chuyển nhẹ nhàng mà nhanh như báo, đến gần con nhện hơn, nhưng khi hắn chuẩn bị lách người xuống dưới đâm vào bụng nó thì nó đã quay phắt lại định phun axit vào hắn.
Cô hốt hoảng la lên “Cẩn thận!”
Con nhện nghe thấy lại quay về hướng Hàn Kỳ Âm, axit từ miệng nó phun ra, cô lách người sang một bên tránh nhưng vẫn bị dính một chút vào cánh tay, chỗ đó tức thì bỏng rát đỏ bừng, Tư Duệ và Hàn Thước cũng lao vào. Hàn Thước nâng một cục đá to ném vào nó nhưng nó đã tránh được. Tư Duệ đạp một phát vào mắt nó, nó nhanh như cắt lấy một chân quật ngã anh ta sang một bên, người Tư Duệ đập vào tảng đá phía sau thì đau đớn kêu lên một tiếng.
Bởi vì nó không nhìn thấy gì nên các giác quan khác lại càng nhạy bén, nó lại phun axit một lần nữa nhưng lần này Cố Thâm đã tránh được, để lại gần nó là rất khó khăn.
Hàn Kỳ Âm nhìn bãi axit dưới đất mà nó vừa phun ra, nghiến răng không nghĩ ngời gì lấy hai tay hớt lên hất vào mắt nó, con nhện giãy giụa, người cô lúc này đang treo lủng lẳng trên một chân của nó, khi hai cái kìm trước mồm nó chuẩn bị kẹp lấy người cô thì Hàn thước đã bắn viên đạn cuối cùng vào mắt bên phải của nó.
Con nhện giãy giụa kịch liệt, Hàn Kỳ Âm mặc kệ hai bàn tay cô đang cực kỳ đau đớn như lột da, lấy hết sức đu người lên rồi đạp một cú thật mạnh vào mắt trái của nó.
“Lão đại! Chính là lúc này!” Cô hét lên.
Nhìn thấy nó đã lộ bụng ra, Cố Thâm nhanh như cắt lao đến đâm một nhát vào đó, con dao lún sâu vào chỗ thịt mềm, máu từ bụng nó tức thì bắn vào mặt hắn, hắn rút dao ra rồi đâm thêm một nhát nữa còn sâu hơn lần trước.
Con nhện kêu ré lên từng tiếng đau đớn, sau hai nhát đâm cuối cùng nó cũng thôi giãy dụa, nhìn máu từ bụng nó chảy ra ướt đẫm đất dưới đất, Hàn Kỳ Âm biết cuối cùng nó đã chết.
Cô từ trên người nó chậm rãi leo xuống, hai lòng bàn tay chảy máu đỏ bừng, chỉ cần giết được nó, thì vết thương này có là gì.
Tư Duệ một tay ôm bụng khập khiễng đi đến, chứng kiến hành động của Hàn Kỳ Âm, anh ta có chút ngập ngừng hỏi
“Tay của cô…”
Hàn Kỳ Âm thấy Cố Thâm cũng đang nhìn mình, bèn giấu hai tay ra sau lưng, mỉm cười nói
“Tôi không sao.”
Nói rồi, cô chạy đến bức tường đá, phủi đống tơ nhện ra, lần mò cánh cửa, cơ quan bí mật là một núm tròn, cần phải ấn sâu vào mới có thể mở ra, mà hai bàn tay cô đang bị thương.
Cố Thâm bước đến bên cạnh cô, chỉ với một bàn tay ấn mạnh vào núm đá tròn đó đã làm nó chuyển động, cánh cửa đá kêu ầm ầm rồi từ từ mở ra…