Hàn Kỳ Âm đành phải nói dối.
Cô không dám khiêu chiến với Cố Thâm, không dám để cho hắn biết được Thẩm Hạo ở đây, càng không dám để hắn biết mối quan hệ giữa mình và Thẩm Hạo. Cho dù hai người thực sự không có gì, thì sự chiếm hữu của hắn rất lớn, hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng cho anh.
Trong đầu Thẩm Hạo như có một tiếng sét, phản ứng không tin phủ nhận lời của cô
"Em nói dối."
Hàn Kỳ Âm vùng khỏi vòng ôm của anh, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt cô long lanh kiên định
"Thẩm Hạo. Cho dù anh có tin hay không, thì sự thật chính là như vậy."
Thẩm Hạo nhìn cô một lúc lâu, đáy mắt anh không che giấu được sự buồn bã cùng đau đớn, con tim cô cũng nhói đau theo, nhưng tình cảm của cô dành cho anh chỉ là tình cảm giống như em gái dành cho anh trai, không phải là tình cảm nam nữ. Hơn nữa trong tình cảnh hiện tại, cô cũng không thể nào đáp lại tình cảm của anh được.
Tính cách Thẩm Hạo rất cố chấp, cô chỉ có thể nhẫn tâm khiến anh tổn thương mà từ bỏ mà thôi.
"Anh đi đi. Đừng đến tìm em nữa."
Cô nhất quyết quay người đi vào đóng cửa lại, không dám nhìn anh thêm nữa. Một lúc lâu sau mới cảm nhận không còn động tĩnh nào, ngó ra ngoài, Thẩm Hạo cuối cùng cũng đi rồi.
Hàn Kỳ Âm ngồi bệt xuống vùi đầu vào hai cánh tay khóc. Người duy nhất quan tâm và yêu thương cô, chính cô đã tự tay xua đuổi anh đi.
"Em xin lỗi... Thẩm Hạo..."
*
*
*
Hàn Kỳ Âm không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng dựa vào cửa ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi trời vừa hửng sáng, Cố Thâm đã bước vào, cau mày khi nhìn thấy cô ngồi dưới nền đất lạnh, mí mắt sưng húp, còn cả vệt nước mắt chưa khô.
Hắn không nói không rằng bế cô lên, sải bước dài ra ngoài. Trực thăng đã đậu bên dưới chờ sẵn, Mạc Tư Huyền và Tư Duệ nhìn thấy cảnh này cũng không dám nói gì. Cố Thâm vừa bước lên, chiếc trực thăng đã cất cánh ngay lập tức về dinh thự của Cố gia ở Singapore.
Bởi vì Tư Duệ lái trực thăng rất êm, lại còn nằm trong lòng Cố Thâm, được hắn ôm vững chãi, Hàn Kỳ Âm không cảm nhận được mình đang ở trên trực thăng rời khỏi Trung Quốc, cô còn dụi dụi mấy cái vào ngực hắn, cánh tay thản nhiên vươn ra ôm lấy thắt lưng hắn, càng nép sát vào hắn hơn.
Tư Duệ nhìn thấy đã đen mặt, còn Mạc Tư Huyền từ đầu đến cuối chỉ có biểu cảm lạnh nhạt như việc này chẳng liên quan gì đến mình. So với việc kiểm soát cảm xúc, thì Mạc Tư Huyền giỏi hơn nhiều so với Tư Duệ.
Cố Thâm rõ ràng không chán ghét hành động này của cô, Hàn Kỳ Âm là người phụ nữ duy nhất hắn không cảm thấy ghét bỏ. Đối với bất cứ ai lại gần hắn đến giờ, hắn đều thẳng tay trừng phạt, vì thế mà cái danh không gần nữ sắc mới được gán cho hắn.
Nhưng vật đổi sao dời, lão đại lạnh lùng của Cố gia cũng phải thay đổi. Phải chăng hắn không coi cô là phụ nữ? Bởi vì đối với Cố Thâm mà nói, trên người Hàn Kỳ Âm có lợi ích là làm gối ôm cho hắn ngủ, còn tính cách cứng đầu kia khiến bản chất chinh phục trong hắn trỗi dậy, gọi chung là hứng thú đi. Ngoài ra cả gương mặt và thân hình của cô cũng không có gì để chê cả, tất cả mọi thứ trên người cô hắn đều nhìn qua, còn sờ qua, vậy thì Hàn Kỳ Âm là người của hắn còn phải bàn cãi nữa hay sao?
Logic phân tích này đúng là chỉ có Cố Thâm mới có thể nghĩ ra. Hắn luôn nghĩ là mình đúng, chưa bao giờ là sai. Trong từ điển của hắn, không tồn tại người tốt và người xấu, chỉ có đúng và sai mà thôi. Mà hắn, thì không bao giờ sai.
Gương mặt Hàn Kỳ Âm lúc ngủ không chút đề phòng, hàng lông mi dài rủ xuống như hai cánh quạt nhỏ, lông mày thanh tú, đôi môi nhỏ xinh hồng hồng, gò má cũng vậy, hồng nhuận như muốn mời gọi người khác cắn một miếng. Cố Thâm thấy vậy hơi úp khuôn mặt cô vào ngực mình để không ai có thể nhìn thấy, mái tóc dài mượt mà như suối vắt trên cánh tay hắn, thỉnh thoảng đung đưa khi có cơn gió thổi qua, mùi hương ngọt ngào của cô khiến hắn dễ chịu hơn.
Người ngoài nhìn vào thấy hành động của hắn thật nhẹ nhàng, không giống với lão đại bình thường. Chỉ có gương mặt với biểu cảm lạnh lùng thật không phù hợp với hành động đó, nhưng không một ai dám lên tiếng hỏi hay dám quan sát.
Đêm hôm qua hắn đã ra lệnh cho Tư Duệ thu dọn trở về Singapore gấp để điều tra đám người kia, Mạc Tư Huyền cũng gấp gáp thu dọn đồ đạc, lúc ở phòng thông tin lấy dữ liệu, thần sắc anh ta có phần phức tạp. Chuyện này...anh ta đoán Cố Thâm có lẽ cũng biết, nhưng tại sao hắn lại không nói ra?
Mọi suy nghĩ và hành động của Cố Thâm đều khó đoán như một đáy biển sâu hun hút. Dù hắn biết nhưng hắn sẽ không thể hiện ra, đợi cho đối phương lơ là, hắn sẽ quăng lưới bắt trọn một mẻ.