Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển lấp lánh, tiếng sóng vỗ rì rào. Khung cảnh sẽ rất yên bình đẹp đẽ nếu như cô cùng với Cố Thâm không ở trên con thuyền của bọn buôn lậu.
Boza không biết từ đâu xuất hiện sau lưng cô, thanh âm của anh ta trầm thấp, mang vẻ quan tâm
"Anh ta đã đỡ chưa?"
Lúc này Cố Thâm đã giả vờ nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền gối đầu trên đùi của Hàn Kỳ Âm. Cô đưa mắt nhìn Boza, trong đó đong đầy sự lo lắng
"Anh ấy vẫn chưa tỉnh. Có lẽ vết thương nặng hơn tôi nghĩ..."
Ánh mắt Boza nhìn Cố Thâm, hắn xoay lưng về phía Boza, nên anh ta không biết là Cố Thâm đang mở mắt, ánh mặt trời như hòa cùng với màu vàng hổ phách sáng rực rỡ...
Hàn Kỳ Âm kín đáo quan sát anh ta. Vẻ mặt Boza thản nhiên như không có gì, khi anh ta đưa mắt về cô thì Hàn Kỳ Âm lại khôi phục ánh mắt lo lắng như ban đầu.
"Thế cô chú ý một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi."
Nói xong, Boza lại rời đi, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào.
Cố Thâm lúc này vẫn kín đáo để ý tất cả. Hàn Kỳ Âm ngó nghiêng xung quanh, xác định rõ là không có ai ở gần mới nói với Cố Thâm bằng giọng chỉ hai người nghe thấy
"Lão đại, anh phát hiện có gì khả nghi hay không?"
Hắn chớp mắt một cái không đáp, tư thế gối đầu thế này nhìn bọn họ càng giống một đôi tình nhân đang yêu.
Cố Thâm chưa phát hiện ra bọn chúng có âm mưu gì, nhưng chắc chắn bọn chúng không đơn thuần chỉ muốn cứu giúp cô và hắn.
Thấy hắn không trả lời, Hàn Kỳ Âm biết hắn lại đang suy tính gì đó, thế là bèn không làm phiền tới hắn nữa.
Từ xa xa, Hàn Kỳ Âm đã thấy miền đất liền, biết là Trung Đông đang ở trước mắt, trái tim trong ngực cô không kìm chế được mà đập mạnh hơn.
Liệu bọn họ có thể chạy thoát khỏi đây không?
"Đừng căng thẳng."
Giọng nói bá đạo của Cố Thâm bỗng vang lên như đọc được suy nghĩ của cô, hắn trấn an.
"Vâng."
Hàn Kỳ Âm nói nhỏ. Cô tin tưởng hắn. Tin tưởng vào lão đại của cô.
Trung Đông cũng giống như Đông Nam Á, bao gồm nhiều quốc gia khác nhau. Nhưng phổ biến nhất vẫn là người Hồi giáo Ả Rập. Ở đây họ cũng sử dụng nhiều thứ tiếng khác nhau.
Trung Đông có vị trí địa lí đặc thù và là nơi có nguồn tài nguyên dầu mỏ chiếm một phần ba tài nguyên dầu mỏ trên thế giới. Vì thế mà tình hình ở đây vốn rất phức tạp.
Con thuyền càng ngày càng tới gần hơn với đất liền. Hàn Kỳ Âm cũng dần nhìn rõ hơn cảnh vật ở đó. Nhìn thấy mặt đất, cô vừa mừng vừa lo, mừng là vì hai ngày lênh đênh ở trên biển thì cuối cùng cô cũng được đặt chân khỏi thuyền, lo vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Liệu Boza và nhóm buôn lậu có âm mưu thực sự hay không?
Bọn buôn lậu bây giờ đã tập trung chuẩn bị chuyển hàng xuống, lúc đi qua chúng còn nhìn cô và Cố Thâm chằm chằm. Đặc biệt là Hàn Kỳ Âm, có tên còn nở nụ cười khó che giấu, trong mắt là sự thích thú.
Hàn Kỳ Âm im lặng giả vờ như không chú ý, nhưng trong lòng thầm chắc chắn về những gì mà Cố Thâm suy đoán.
Cố Thâm đã nhắm mắt lại để không bị bọn chúng phát hiện, tại vì trong người hắn lúc này không có một vũ khí nào, nếu không thì hắn đã xử lí bọn chúng từ lâu chứ không để rình rang như thế này. Trước giờ hắn đều tính toán hết mọi việc, nhưng ở trong tình thế tay không tấc sắt, bên cạnh còn có Hàn Kỳ Âm, hắn sẽ phải cảnh giác hơn.
Bọn chúng chầm chậm di chuyển hàng vào đầu thuyền, thuyền dừng ở đất liền sẽ chuyển hàng xuống ngay. Hàn Kỳ Âm cuối cùng cũng trông thấy rõ ràng đây là một bãi đất trống lớn, có một nhóm khoảng hơn mười người mặt mũi dữ tợn đứng chờ ở dưới, bọn chúng tên nào tên nấy đều cao to vạm vỡ.
Hàn Kỳ Âm chạm nhẹ vào vai Cố Thâm ra hiệu. Lông mi hắn hơi động đậy ra vẻ đã biết, cô liền đỡ hắn ngồi dậy, để trông cho thật giống thì Cố Thâm còn cố tình dựa hẳn vào người cô. Hàn Kỳ Âm bị một người cao gần 1m90 và nặng 70kg dựa vào mà bàn chân không bước đi nổi, đôi chân còn hơi run rẩy như sắp ngã xuống, khó khăn lắm mới đứng vững. Cố Thâm bây giờ mới thương tình không dựa người vào cô nữa, cảm nhận được sức nặng vơi đi không ít cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn buôn lâu thấy cô đang đỡ Cố Thâm đứng dậy thì đều nhìn chằm chằm, Boza tiến đến hỏi han cô
"Để tôi giúp."
"Không cần đâu."
Không hiểu sao lúc này cô lại không muốn Boza lại gần.
Anh ta thấy thế thì cũng không làm gì nữa, nhưng ở đằng sau lại kín đáo ra hiệu cho đám người ở dưới. Còn Cố Thâm vừa lúc nãy đã nhân cơ hội Boza lại gần mà lấy đi con dao găm dắt ở sau lưng anh ta, giấu vào trong người mình.
Con dao được giấu khéo léo ở sau áo, nếu như không để ý thì sẽ không phát hiện ra, chỉ bằng một ánh mắt liếc qua thì Cố Thâm đã nhìn ra được.
Hôm qua Hàn Kỳ Âm tâm trạng hỗn loạn lo lắng cho Cố Thâm nên đã không chú ý tới, nhưng Boza lại không qua mắt được Cố Thâm.