Hàn Kỳ Âm nhìn Cố Thâm lạnh lùng chẳng thèm quan tâm đến cô, sau khi lên trực thăng, hắn ra hiệu cho cô bằng ánh mắt: nếu còn không lên trực thăng, hắn sẽ bỏ mặc cô chết tại đây với Mộ Dung Nham.
Sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn của hắn, Hàn Kỳ Âm đã chứng kiến qua, muốn hắn giúp người khác, trừ phi có lợi ích. Hơn nữa Mộ Dung Nham còn vừa đánh nhau với hắn một trận, hắn còn chưa xử lí anh ta là đã nhân nhượng lắm rồi.
Nhưng thực sự bỏ mặc Mộ Dung Nham và Mộ Dung Tuyết ở đây, Hàn Kỳ Âm không thể...
Cầu xin hắn, hắn không quan tâm.
Uy hiếp hắn, cô không có cửa.
"Kỳ Âm..."
Mộ Dung Nham gọi tên cô, một tay ôm bụng, một tay ôm lấy Mộ Dung Tuyết.
Người của Mộ gia đã bị bắn chết gần hết, sắp không chống đỡ nổi nữa, gương mặt của Mộ Dung Tuyết dần chuyển sang trắng bệch, nghiến răng nói với Hàn Kỳ Âm
"Kỳ Âm...mặc kệ chúng tôi. Cô chạy đi, tên ác ma đó sẽ không chịu giúp chúng tôi đâu..."
"Dung Tuyết..."
Khung cảnh hỗn loạn xung quanh, mùi máu, tiếng súng và tiếng người kêu lên ngã xuống. Tất cả như khơi dậy lại kí ức năm xưa của Hàn Kỳ Âm, cũng là một khung cảnh đau thương như vậy, ba mẹ cô, người nhà cô, tất cả từng người, từng người một ngã xuống.
Tại sao...tại sao hết lần này đến lần khác cô đều bị ép vào đường cùng? Không có sự lựa chọn?
Hàn Kỳ Âm cúi đầu, khóe mắt đã đỏ rực nóng hổi. Cố Thâm có thể bỏ mặc người khác, còn cô thì không!
Hắn không cứu, thì cô cứu!
Cô chạy tới trực thăng của Cố Thâm, giằng lấy khẩu súng trên tay Tư Duệ, một mình chiến đấu. Hàn Kỳ Âm muốn đánh cược với hắn, cũng chính là cược với tính mạng của mình!
Cố Thâm nhìn cô lao vào trong bão đạn, lồng ngực của hắn hít sâu một hơi, phập phồng. Chưa bao giờ bọn Tư Duệ thấy hắn đang lộ ra biểu cảm mất kiên nhẫn thế này, ánh mắt hắn vô cùng dữ tợn, lạnh lùng. Lăn lộn trong giới hắc đạo bao năm, chưa có ai ép hắn như thế, cũng chưa có ai làm tâm trạng của hắn xao động giống như cô.
Hắn biết cô đang nghĩ gì, Hàn Kỳ Âm đang muốn lấy chính tính mạng của mình ra để ép hắn ra tay, cứu mạng cho Mộ Dung Nham và Mộ Dung Tuyết. Cô đang đặt cược tính mạng của mình, cũng chính là ván cược lớn nhất.
Cố Thâm có thể bỏ mặc cô không?
Hàn Kỳ Âm nghĩ. Câu trả lời là...không thể.
Một phát súng thành công kết liễu một tên đang nhắm vào Hàn Kỳ Âm, tên đó liền ngã xuống, phát súng đó chính là do Cố Thâm bắn. Bọn Tư Duệ hiểu điều đó có nghĩa là gì, Cố Thâm muốn nhúng tay vào chuyện này. Vì thế mà bọn họ bắt đầu tham gia vào bữa tiệc, Tư Duệ chính thức nổ phát súng đầu tiên lên bầu trời, sau đó hai tay với tốc độ nhanh hơn chớp mắt lia lịa xử lí, Hàn Thước, Khang Duật và Mạc Tư Huyền cũng nhanh chóng tham gia.
Khung cảnh từ người của Mộ gia ngã xuống giờ đây là bọn buôn lậu. Boza phát hiện ra tình hình không ổn, nhanh chóng rút đi, nhưng Cố Thâm đâu để bọn chúng dễ dàng thoát được, hắn muốn đuổi cùng giết tận, khiến cho bọn chúng nhớ rằng đã động vào hắn thì phải trả một cái giá đắt.
"Các chú...riêng tên đeo kính đen kia, giữ lại. Còn lại, giết hết."
Cố Thâm truyền đạt lại bằng thiết bị liên lạc.
"Tuân lệnh! Lão đại!"
Hàn Kỳ Âm nhìn bọn chúng lần lượt ngã xuống dưới súng của đám Tư Duệ mới ngồi bệt xuống đất. Cố Thâm ngồi trên trực thăng nhìn cô, trên tay hắn còn cầm một khẩu súng, cô biết phát đạn vừa nãy là do hắn bắn, một phát xuyên tim. Cố Thâm lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy, không quan tâm đến sự sống chết của ai, vậy mà đã bị cô ép phải ra tay.
Ván cược này...cô thắng rồi.
Hàn Kỳ Âm nở nụ cười với hắn, trên mặt cô còn dính vết máu, nhưng nụ cười lại vô cùng chói sáng. Gương mặt Cố Thâm vẫn là vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc, không biết bây giờ hắn đang nghĩ gì, có lẽ là hắn đang muốn trừng phạt cô, lăng trì cô.
Sự thật là trong lòng hắn đang vô cùng tức giận, nhưng hắn phát hiện ra một điều hắn quan tâm đến cô nhiều hơn hắn nghĩ, hắn từng hứa hắn không để cô chết, thì không ai có thể làm hại cô. Đối với Cố Thâm, việc nào ra việc đấy, hắn hứa với cô nhưng không đồng nghĩa với việc cô lấy tính mạng của mình ra để uy hiếp hắn.
Hắn có thể bỏ mặc cô hay không?
Nếu tính ra là cô đã vi phạm quy tắc, cô sẽ phải tự chịu trách nhiệm vì chính cô đã tự đặt bản thân vào nguy hiểm. Vậy mà hắn lại không thể làm ngơ, Hàn Kỳ Âm là người đầu tiên khiến hắn phá vỡ quy tắc mà hắn đặt ra, không quan tâm đến chuyện của người khác.
Đầu óc Hàn Kỳ Âm giờ đây không thể nghĩ thêm được nữa, miễn là Cố Thâm không bỏ mặc cô, còn Mộ Dung Nham và Mộ Dung Tuyết nữa, tinh mạng của bọn họ không sao là được rồi.
"Không sao rồi. Bây giờ mọi người định trở về thế nào?"
"Anh đã gọi người của Mộ gia rồi. Họ sẽ đến đây nhanh thôi."
Mộ Dung Nham nhìn Hàn Kỳ Âm bằng ánh mắt cảm kích
"Cảm ơn em. Kỳ Âm."
Hàn Kỳ Âm gật đầu, không muốn dây dưa thêm sẽ càng làm Cố Thâm thêm tức giận, Mộ Dung Nham bỗng nhiên nói
"Kỳ Âm...anh biết mình không mạnh bằng Cố Thâm. Nhưng anh yêu em, tình cảm ấy chắc chắn hơn hắn. Em có thể suy nghĩ, cho anh một cơ hội, được không?"
Hàn Kỳ Âm quay lưng với Mộ Dung Nham, không nói gì. Anh đợi cô sẽ trả lời, nhưng sau cùng cô cũng dứt khoát rời đi, đến một cái gật đầu còn không có.
Mộ Dung Tuyết ở trong lòng Mộ Dung Nham đã ngất xỉu, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.