Một lúc sau Cố Thâm mới chịu buông cô ra, gò má Hàn Kỳ Âm đỏ bừng lên, cả người trắng nõn mềm mại, chỉ có gò má hồng hồng kì lạ, tố cáo cảm xúc của cô lúc này.
"Lão đại...tại sao anh lại ở đây?"
Hàn Kỳ Âm lí nhí hỏi, một tay Cố Thâm vẫn vuốt ve bờ môi vừa bị hắn hôn đến căng mọng.
"Tôi thích."
Vẫn là câu trả lời bá đạo quen thuộc.
Cô hơi bĩu môi nhỏ, Cố Thâm thoải mái dựa người vào ghế
"Tôi chuẩn bị cho em căn phòng này. Nếu em muốn thì có thể ra ngoài chơi, có điều cần ở trong phạm vi Cố gia, đừng đi xa quá."
Hàn Kỳ Âm nghe Cố Thâm nói mà sững sờ cả người, đây...đây là hắn để cho cô tự do làm điều mình muốn sao...?
"Lão đại...có phải em đang mơ không...hay là em đã đắc tội với anh điều gì? Có phải sau đó em ra ngoài anh sẽ trừng phạt em..."
Cô xúc động đến không tin vào tai mình, phải hỏi lại hắn.
Cố Thâm "Tôi không nói hai lần. Còn nữa, em không mơ."
Hắn bẹo vào má cô một cái, "Luyện tập xong mới được đi chơi."
Hàn Kỳ Âm nhìn vào mắt hắn, xác nhận đúng là hắn không nói đùa, nụ cười mới trên môi cô mới dần dần tươi tắn, kích động ôm lấy cổ hắn
"Cảm ơn anh! Lão đại!"
Giọng nói của hắn vang lên bên tai cô
"Luyện tập chăm chỉ. Đừng làm tôi thất vọng."
Hàn Kỳ Âm gật đầu lia lịa, sờ thấy mái tóc của hắn vẫn còn ướt, khuya như vậy rồi hắn mới tắm sao? Còn vết thương...
"Để em lau đầu cho anh nhé..."
Cố Thâm không trả lời ngầm đồng ý, "em định cứ mặc như thế?" Hàn Kỳ Âm mới cúi đầu nhìn chiếc khăn tắm ngắn cũn trên người, xấu hổ chạy ào vào bên trong, mở tủ ra thấy rất nhiều váy đẹp, cũng là Cố Thâm chuẩn bị cho cô. Hắn không còn ép cô phải ở chung phòng với hắn nữa, từ nay cô đã có không gian riêng của mình.
Mặc một chiếc váy xuông trắng xong, Hàn Kỳ Âm còn chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó mới cầm một chiếc khăn khô mới ra, lại gần Cố Thâm lau tóc cho hắn.
"Lão đại...vết thương của anh không sao chứ?"
"Không sao."
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn còn lo lắng, hắn bị thương như thế, sau đó còn đánh nhau với Mộ Dung Nham. Từ góc độ này cô chỉ thấy sống mũi cao cao của hắn, Cố Thâm đang nhắm mắt tựa người vào ghế mặc cho cô lau tóc, sau khi làm việc xong, tắm lại một lần nữa hắn mới đến đây.
"Em băng bó lại cho tôi."
Hắn đột nhiên nói, Hàn Kỳ Âm ngay lập tức đồng ý
"Vâng."
Lau tóc xong, cô đi lấy hộp sơ cứu trong tủ. Ngón tay chậm rãi cởi từng cúc áo của hắn, sau khi cởi lớp băng ra, vết thương của Cố Thâm hiện ra trước mắt cô nhìn rất đáng sợ. Chỗ tím chỗ đỏ, đã băng bó cho hắn bao nhiêu lần, vậy mà lần này Hàn Kỳ Âm vẫn đau xót không thôi.
Động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng như sợ hắn sẽ đau vậy, vết thương trên lưng do đỡ cho còn nghiêm trọng hơn. Chân của Cố Thâm thì sau khi nắn lại khớp đã bình thường, nhưng lúc bác sĩ nắn cho hắn mà hắn không kêu một tiếng nào, lông mày còn chẳng thèm động đậy. Nắn khớp đau như thế...
Mi tâm cô cau chặt lại, trong mắt là cảm xúc lo lắng khôn tả dành cho hắn. Cố Thâm chỉ cần nhìn qua đã đoán được cô nghĩ gì
"Không cần phải cảm thấy tội lỗi."
Hàn Kỳ Âm lau đi một giọt nước mắt vừa rơi trên má, hắn lại nói tiếp
"Chỉ cần ở bên cạnh tôi, đừng nói dối hay che giấu tôi bất cứ điều gì. Hàn Kỳ Âm, Cố Thâm này không biết điều tốt nhất đối với em là gì, nhưng ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để em chịu thiệt thòi hay ức hiếp, không để ai làm hại em."
Trái tim Hàn Kỳ Âm đập từng tiếng thổn thức, cô xúc động ôm lấy hắn từ phía sau. Đúng thế, hắn không biết dịu dàng, cũng không biết cưng chiều ngọt ngào, càng không biết nói lời khiến cô vui. Nhưng hắn thể hiện những điều đó bằng hành động, đôi khi hắn không kiềm chế được mà bắt ép, nhưng hắn lại luôn che chở, và đứng ra bảo vệ cho cô, hứng chịu tất cả mưa bom bão đạn của kẻ thù.
Không biết từ lúc nào, hắn đã không muốn để cô bị thương, là một thuộc hạ mà cô lại để hắn bị thương nhiều hơn cả mình, thế mà hắn cũng không trách phạt, một lão đại như hắn, cô phải tìm ở đâu được đây...
Cố Thâm cầm lấy tay cô để cô ngồi vào trong lòng mình, nước mắt Hàn Kỳ Âm đã thấm ướt cả hai gò má, nhưng cô cắn môi kìm nén lại, rõ ràng là cô đau lòng như thế, rõ ràng là yêu hắn nhiều như thế, vậy mà lời trong lòng cứ nghẹn đắng lại trong cổ họng không thốt ra được...
Ngón tay Cố Thâm lau đi từng giọt nước mắt cho cô, thanh âm trầm trâm vang lên
"Ở bên tôi là nguy hiểm rình rập, tôi là lão đại, trách nhiệm của tôi là cả một gia tộc. Tôi muốn em trở nên mạnh hơn, tôi cần em đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân mình, cũng chính là bảo vệ cho cả tôi. Hàn Kỳ Âm, em có đồng ý toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi, trở thành một phần của Cố gia?"
Hàn Kỳ Âm rơi nước mắt nhìn hắn, trong giọng nói còn chất chứa sự run rẩy
"Em đồng ý...Em đồng ý toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, trở thành một phần của Cố gia, là người của Cố Thâm..."
Khóe môi Cố Thâm chầm chậm cười, hắn lôi từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền có đính một viên đá màu đỏ được điêu khắc tinh xảo trông giống như là mắt của sư tử, đeo lên cổ cô
"Đây là minh chứng của việc em chính thức là người của Cố gia, thân phận của em ngang hàng với đám Tư Duệ. Từ bây giờ em chính thức là người của Cố Thâm này, lời của em nói ra thuộc hạ bên dưới đều phải nghe theo."
Hàn Kỳ Âm vuốt ve sợi dây chuyền, kinh ngạc không thôi. Cố Thâm còn trao cho cô quyền lực ngang bằng với đám Tư Duệ, ai cũng phải tôn trọng cô, bởi vì cô đã được hắn chính thức công nhận.
p/s Còn 1 ngày nữa là hết hạn đăng kí rồi, mong các độc giả yêu quý vote truyện này cho Lim nhé. Cảm ơn các bạn♥