'' Y Mễ , dù là ai cũng không thể ngăn anh và em , em hiểu chứ ''
'' Anh không để ai có thể khiến mình cách xa hiểu ý anh ''
'' Chỉ khi nào em hết yêu anh , em rời bỏ anh đi . Nhưng anh không có nói sẽ không bắt em lại trói em bên anh đâu ''
Y Mễ trên đường lái xe về câu nói của Nam Ân cũng xoa dịu cô được đôi chút , khi cô thấy Linh Tư Mạn , đúng là rất có duyên vì đã va chạm nhau một lần … cô ấy có nét đẹp châu âu … Cô không sợ cô ấy yêu Nam Ân . Cô sợ Nam Ân sẽ đáp lại tình cảm đó …
Y Mễ lái xe về nhà
Bên ngoài cửa nhà cô chiếc xe thể thao quen thuộc kia lại xuất hiện … cũng phải nói lâu rồi cô không thấy nó … quanh xe chỉ có thuộc hạ của hắn …
Y Mễ phất lờ cô chạy xe vào gara rồi đi vào nhà cũng nhanh thôi tiếng chuông nhà vang lên
Y Mễ đi đến mở cửa :'' Chuyện gì sao
'' Không mời tôi vào nhà '' Hạo Dương dựa vào cửa
'' Ừh '' Y Mễ đi vào trước
Tiếng bước chân của Hạo Dương đi theo bên sau …
'' Uống trà '' Y Mễ rót cho hắn ly trà :'' Nói được rồi
Hạo Dương không vội trả lời cô mà nhìn xung quanh căn nhà kia :' Tổ ấm này của em có vẻ cơm lành canh ngọt nhỉ ''
'' Chỉ nói vậy thôi , có mất nhiều thời gian của anh không '' Y Mễ nhìn chằm chằm Hạo Dương
'' Em từng nói nếu có thể em muốn biết nguồn góc của em đúng chứ '' Hạo Dương nhìn cô
Y Mễ mím chặt môi , lòng cô có chút rối , phải cô từng nói nếu có thể cô vẫn muốn biết gia đình của cô là ai cha mẹ của cô tên họ là gì … khi cô vào cô nhi chỉ mới 3 tuổi … Viện trưởng có nói mẹ của cô mang cô đến đây khi bà chỉ còn vài tia sự sống … bà nương tựa nhi viện vài hôm rồi cũng qua đời vì bệnh … Cha cô thì không ai biết đến … liệu ông ấy còn sống hay không ? Có tốt hay không ? Tại sao chỉ có mỗi cô và mẹ cô ? Muôn vàn câu hỏi luôn nằm trong đầu cô như một tuần hoàn …
'' Anh biết chuyện gì , cũng lạ ngày trước sao không nghe anh đá động giùm tôi bây giờ lại hỏi , để bù đắp sao ''
'' Không quan trọng đâu , nghĩ sao cũng được … Cha em chết rồi … mà người hại cha mẹ không ai xa lạ đâu ''
Y Mễ ngẩn người
'' Anh nói rõ xem nào ''
'' Chưa đến lúc em phải biết , tôi chỉ mong em đừng nên đắm chìm quá đến khi em chìm thật tôi lại phải cứu vớt em lên một lần nữa '' Hạo Dương cười nhạt đứng lên ra về
Y Mễ bị câu nói của Hạo Dương làm cô đứng hình , cha cô chết rồi là có người hại ? Nghĩa là sao …
....................
'' Bác gái , bác mặc chiếc đầm này rất đẹp '' Linh Tư Mạn thiết kế may cho bà Nam một bộ dạ hội dài sang trọng ..
'' Mạn Mạn con thật khéo tay , đẹp rất đẹp ''
Linh Tư Mạn cười nịn :'' Do dáng bác đẹp sẳn ''
'' Tiếc thay con trai bác lại không thấy được điểm tốt ở cháu ''
'' Anh Nam Ân , vừa giỏi vừa xuất chúng anh ấy nhiều lúc không tự chủ xà vào lòng người khác là chuyện bình thường mà bác , quyến rũ cũng là một loại vũ khí giết chết tâm can đàn ông ''
Bà Nam trố mắt ngạc nhiên :'' Con nói sao , con biết chuyện gì à ?
'' Dạ '' - Linh Tư Mạn giả vờ bịch miệng :'' À đâu có gì đâu ạ
'' Có , chắc hẳn là có , cháu biết gì nói bác nghe xem ''
'' Con con ''
Bà Nam khẽ nói :'' Có phải con biết Nam Ân con trai bác đang yêu ai đúng không ? Cô gái đó là ai ?
'' Dạ con không biết , hôm nọ con đi công việc thì thấy anh ấy đi cùng một cô gái trẻ , từ trong một hộp đêm đi ra , rất thận mật ạ ''
'' Hộp Đêm sao '' Bà Nam hốt hoảng
'' Dạ , nhưng chắc không phải đâu , con chỉ thấy như thế thôi ''
'' Trời ơi , không được bác phải đi kiểm chứng nếu thật là nó yêu gái hộp đêm thì đẹp mặt quá cho cái gia tộc này thằng con ngỗ nghịch '' Bà Nam bấm điện thoại gọi cho Nam Ân về nhà gấp
Linh Tư Mạn móc chiếc đầm lên mép miệng cười nhiễu, hoá ra Y Mễ là chủ một hộp đêm , mà tin động trời cô vừa phát hiện nữa là Y Mễ từng là người đàn bà của Hạo Dương , tên đang được cho là ngồi chung thuyền với cô …