Y Mễ sau khi sơ cứu vết thương cũng đã không sao , Nam Ân đưa cô về nhà … dịu dàng dỗ cô vào giấc ngủ khi xác định thật sự cô đã ngủ Nam Ân mới rời đi …
Nam Ân lái xe về Nam Gia . Bà Nam cũng đã một phần bình tĩnh lại Linh Tư Mạn nói với bà ta rất đúng … Y Mễ là cô gái nham hiểm cần phải bình tĩnh để đấu với cô ta … bà đã quá xem thường Y Mễ …
Nghe tiếng con trai về bà liền gọi ông Nam trên lầu xuống … bà tỏ vẻ mặt đau thương khác hẳn so với lúc chiều …
'' Sao về muộn thế hả '' Ông Nam hỏi ông vẫn không biết chuyện gì diễn ra cả . Ông không đi trà chiều thì sẽ đi câu cá cùng các bạn già …
'' Mẹ , mẹ tìm Y Mễ làm gì ? '' Nam Ân đi vào bên trong nét mặt âm độ khiến bà Nam có chút khựng lại
'' Có chuyện gì sao ? Y Mễ là ai ? '' Ông Nam vẫn chưa hiểu gì
'' Mẹ đừng im lặng mẹ nói gì đi ? '' Nam Ân có chút không bình tĩnh
'' Mẹ tìm cô ta không được sao ? Muốn biết con trai mẹ yêu hạng người nào cũnh không được sao ? '' Bà Nam nói
'' Là Linh Tư Mạn đưa mẹ đến chỗ Y Mễ ?''
'' Không đừng đỗ cho con bé là do mẹ tìm đến , con bé chỉ đi cùng '' Bà Nam nhìn sang ông Nam :' Con nhỏ đó làm tôi tay ra thế này đây mà bây giờ con trai ông quay về đây trách tôi . Xem được hay không ''
Ông Nam lúc này mới nhìn tay bà đúng có vết phỏng nhưng không quá nghiêm trọng :'' Chuyện là thế nào
'' Để con kể thay Mẹ , mẹ hẹn Y Mễ đến mẹ muốn cô ấy rời xa con . Mẹ muốn xem mẹ và cô ấy ai quan trọng với con nên mẹ tự biên tay mình thành ra thế đó chỉ để đỗ hết tội lên đầu cô ây ? '' Nam Ân thở dài nói tiếp :'' Mẹ cô ấy không có sai , sai là con sai , con không bảo vệ được cô ấy … chuyện đến đây là thôi con không mong sẽ lập lại lần nào nữa ''
Nam Ân đứng lên quay đầu đi ra không quên chào Ông Nam ra về …
Ông Nam đại khái cũng đã hiểu ra vấn đề ông tỏ vẻ chán nản :'' Tánh nào tật náy không bỏ ''
Ông quay di
'' Ông nói ai tánh nào tật này hả tôi làm thế là tốt cho ai , cũng là cho Nam Ân thôi ''
'' Cái tốt của bà không phải là tách một đôi thật sự kaf uyên ương ra , ghép vào một đôi chẹp ''
Ông Nam lắc đầu bỏ lên phòng làm việc
Bà Nam tức đến rùng mình …
Ting
Y Mễ thức giấc bởi tiếng chuông cửa bên dưới . Cô dậy đi xuống khoác chiếc áo nhẹ lẩm bẩm :'' Đợi tý , anh không mang chìa khoá à ''
Cạch
'' Nhị Gia '' Y Mễ bất ngờ cô cứ nghĩ là Nam Ân
'' Em nghĩ là Nam Ân à … quả nhiên thói quen của em với cậu ta sâu đến thế ''
'' Vào đi '' Y Mễ mời anh ta vào nhà
'' Tự làm mình bị thương lắm à '' Hạo Dương ngồi xuống ghế nhìn tay Y Mễ
'' Có sao đâu , dù sao tay tôi cũng do anh cho người đánh phế quên rồi sao '' Y Mễ Trừng mắt
'' Em đúng là nhỏ mọn '' Hạo Dương liếm môi
Trên bàn Hạo Dương đặt lên một tờ báo cách đây 22 năm … ông Dương Tiên , chủ Dương Gia tại nạn qua đời khi trên đường đi tìm vợ và con …
Y Mễ cầm lên đọc quả đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Hạo Dương
'' Báo này là tôi tìm cho em , người trong báo nằm đó là ba của em '' Hạo Dương cúi xuống chỉ vào tờ báo :'' Mà bất ngờ hơn sẽ từ từ bật mí ''
'' Là sao , anh nói rõ đi ba tôi sao làm sao anh biết ? ''
'' Chuyện của em thật sự rất thú vị … hay phải nói có duyên có nợ đều sẽ quanh quanh như một vòng tuần hoàn ''
Y Mễ lắc đầu :'' Anh muốn thì đã nói đừng bóng gió ''
'' Em phải biết , mà biết lúc nào , biết được gì là còn tuỳ vào tôi , trò chơi này là tôi khởi động , đừng nôn nóng ''
Cùng lúc Nam Ân cũng đã về đến nhà
'' Muộn rồi còn đến '' Nam Ân đi lại Hạo Dương nhanh chóng cất đi tờ báo có bài đăng tin kia …
Y Mễ khó hiểu nhìn Hạo Dương
'' Tôi đến thăm người cũ có gì lạ sao '' Hạo Dương thản nhiên nói
'' Chu Gia bây giờ nghe đâu luỵ bại thành ra con rể quý không đến thăm hỏi lại đến thăm hỏi người yêu tôi kaf thế nào ''