“Bảo vật hoàng cấp, Diệp gia chủ hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú đâu”.
“Đây là danh sách bảo vậy huyền cấp của Vạn Bảo các bọn ta, ngươi xem có nhìn trúng gì không?”
Bảo vật huyền cấp, bất kỳ thứ đồ nào dù là linh thảo huyền cấp mức thấp nhất, giá trị đều trên một vạn viên linh thạch trở lên.
Rõ ràng Cốc Vạn Tâm coi Diệp Thần Phi là chó nhà giàu.
Nhưng nàng đã đoán đúng, người trước mặt này đúng là một con chó nhà giàu.
Diệp Thần Phi cầm thẻ ngọc lên, lộ ra một tia thần hồn.
Trong nháy mắt, một đống lớn tên và giới thiệu về bảo vật xuất hiện trước mắt hắn.
Không khác lắm với tầng một Vạn Bảo các, các loại đồ đều có, quả thật không hổ danh là Vạn Bảo các.
Diệp Thần Phi tập trung xem công pháp, võ kỹ, thư tay tu luyện trong đó.
Kiếm pháp, quyền pháp, côn pháp;
Thân pháp, thuật pháp, luyện thể thuật;
Đan đạo, luyện khí, trận pháp;
Ngoại trừ một vài môn đạo đặc biệt, thứ nên có thì bên trong đều có, vừa hay thích hợp để Diệp Thần Phi đi tìm hiểu thế giới này.
Nhưng sau khi xem một lần, Diệp Thần Phi phát hiện nơi này chỉ có công pháp huyền cấp trung phẩm trở xuống.
“Còn có loại cao hơn không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Cốc Vạn Tâm ngẩn người, huyền cấp trung phẩm đã xem như hàng đắt tiền của thành Vân Tiêu, hắn vẫn còn chưa hài lòng?
“Diệp gia chủ, huyền cấp thượng phẩm trở lên là báu vật hiếm có, không phải ta cố ý xúc phạm ngài, nhưng giá trị của chúng đều cực kỳ lớn”.
“Tiền không thành vấn đề”, Diệp Thần Phi phất tay: “Có hàng cao cấp gì thì lấy ra đi”.
Cốc Vạn Tâm thần sắc quái dị, không phải nói nhà họ Diệp bây giờ sắp không ổn ư? Sao vị gia chủ mới này lại cường hào như vậy?
Nhưng nếu có khách tới cửa, nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Nàng lại lấy ra một khối thẻ ngọc phát sáng từ trong ngực, đặt trước mặt Diệp Thần Phi.
“Đây là bảo vật huyền cấp thượng phẩm của Vạn Bảo các ta, ngài nhìn xem có phải thứ ngài cần hay không?”, Cốc Vạn Tâm nói.
Diệp Thần Phi gật đầu, lại một lần nữa lộ ra lực tinh thần.
Danh sách lần này rõ ràng ít đi quá nhiều.
Suy cho cùng đồ huyền cấp thượng phẩm cũng không phải hàng tạp hóa ven đường.
Diệp Thần Phi nhanh chóng xem hết, đồ bên trong quả thật siêu phàm, trong đó một linh kiếm huyền cấp cực phẩm, dáng vẻ vô cùng đẹp, hơn nữa uy lực rất mạnh, rất thích hợp với con gái Diệp Hoàng.
Đúng rồi, sau khi quay về sẽ hỏi xem con gái thích gì, bởi vì đời trước cố chấp nên cũng làm khổ đứa bé này.
“Còn có đồ cao cấp hơn không”, Diệp Thần Phi buông thẻ ngọc xuống.
“Còn muốn cao cấp hơn?”
Cốc Vạn Tâm rối loạn, cái tên Diệp Thần Phi sao thế, khẩu vị lại lớn như vậy!
Ngay cả bảo vật huyền cấp cực phẩm cũng không hài lòng?
Lại đi lên, đó chính là bảo vật địa cấp, thuộc báu vật trấn quán của Vạn Bảo các thành Vân Tiêu!
Hắn thật sự có tài lực này?
Cốc Vạn Tâm không thể không hoài nghi, Diệp gia chủ này có phải đến tìm mình đùa giỡn hay không.
Nhưng nhìn dáng vẻ người ta ung dung thản nhiên, không giống như loại người nhàm chán đó.
Cốc Vạn Tâm âm thầm lắc đầu, không ai dám tùy tiện đắc tội Vạn Bảo các, cho hắn xem cũng không sao đâu.
Sau đó, Cốc Vạn Tâm lại lấy ra một tấm thẻ ngọc màu vàng, đưa cho Diệp Thần Phi.
“Diệp gia chủ, đây chính là báu vật trấn quán của bọn ta, nếu như ngài còn không hài lòng, vậy ta cũng không còn cách nào nữa”, Cốc Vạn Tâm cố ý nói.
“Ờ, vậy được”.
Cao nhất chỉ có bảo vật địa cấp sao?
Vậy cứ như vậy trước đi.
Biểu cảm của Diệp Thần Phi có chút thất vọng.
Mà Cốc Vạn Tâm thì càng rối loạn.
Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt là bản lĩnh của nàng, nàng rõ ràng nhìn thấu vẻ thất vọng của Diệp Thần Phi.
Ngay cả đồ địa cấp cũng không thỏa mãn?
Trời ơi, rốt cuộc ta đã gặp phải cường hào gì đây!
Lúc này, Diệp Thần Phi đã dùng thần hồn dò xét.
Báu vật trấn quán đương nhiên sẽ không quá nhiều.
Đồ bên trong tổng cộng cũng chỉ có năm món.
Hai bản công pháp, hai món linh khí, còn có một viên đá màu xanh.
“Thương Lan Công”: công pháp địa cấp hạ phẩm.
“Thí Thần Cửu Kiếm”: võ kỹ địa cấp trung phẩm.
Một viên ngọc phù địa cấp hạ phẩm có thể căng thành cái lồng phòng ngự kiên cố.
Một chiếc lò luyện đan địa cấp trung phẩm có thể tự sản sinh đan hỏa, cho người luyện đan kéo dài càng lâu.
Thứ đồ đẳng cấp nhất lại chính là viên đá kia.
Tĩnh Tâm Thạch: bảo vật địa cấp thượng phẩm, trấn an thần hồn, xúc tiến hiệu xuất tu luyện, trợ giúp lĩnh ngộ công pháp.
Diệp Thần Phi âm thầm gật đầu, đúng là đồ tốt.
“Không có đồ cao cấp hơn sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Cốc Vạn Tâm mặt toát mồ hôi nói: “Thật sự hết rồi, phân các của bọn ta tương đối nhỏ, cho nên năm món này chính là bảo vật trấn quán”.
“Được rồi”.
Diệp Thần Phi không cưỡng cầu nữa, hắn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nói giá đi”.
Cốc Vạn Tâm ánh mắt sáng lên.
Cuối cùng đã nói tới giá tiền.
Xem ra Diệp gia chủ này thật sự không phải loại đến quấy rối.
“Ngài nhìn trúng món nào?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.
Diệp Thần Phi xua xua tay: “Cứ nói đi”.
“Thỏa theo mong muốn của ngài”.
Cốc Vạn Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài biết đấy, loại hàng bảo vật địa phẩm cao cấp này dùng ở thành Túc cũng không có nhiều”.
“Quyển công pháp ‘Thương Lan Công’ này cần hai tỷ linh thạch”.