Cốc U Lan nhìn cô bé trước mặt, khẽ thở dài.
Bình thường cô bé này vô pháp vô thiên, khi Diệp Thần Phi rời đi thật lại trở nên nhát gan như vậy.
Cô bé chống cơ thể dậy, ngồi thành một hàng với Diệp Hiểu Hiểu.
“Tiểu thư, hay là tỷ kể chuyện cho muội đi”.
Diệp Hiểu Hiểu quay mặt qua, nhìn cô bé: “Tỷ hết chuyện rồi”.
“Vậy tỷ kể cho muội, trong giấc mộng, tỷ giúp đỡ trẻ con chịu đói chịu lạnh đó thực hiện ước mơ như thế nào đi”, Cốc U Lan nói.
Diệp Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc, cuối cũng khẽ thở dài: “Trong mộng đều là hư ảo, đến ngày thứ hai vẫn có người đói chết”.
Cốc U Lan ngẩn người: “Vậy tại sao tỷ không cứu bọn họ?”
Diệp Hiểu Hiểu mở mắt, nhìn chằm chằm ngọn cỏ trước mặt.
“Trong Mộng Hư giới, mỗi một ngày tỷ đều có thể nhìn thấy giấc mộng của rất nhiều người”.
“Có giấc mộng đẹp, cũng có ác mộng”.
“Tỷ cũng có thể nhìn thấy, mỗi một ngày có rất nhiều người giãy dụa trong ác mộng và đau khổ mà chết”.
“Tỷ trơ mắt nhìn họ, chết trước mặt ta, lại không làm được gì, thậm chí ngay cả bọn họ ở đâu tỷ cũng không biết”.
“Tỷ không cứu được bọn họ, tỷ thực sự không cứu được ai”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu lại vùi đầu vào hai đầu gối, khẽ thút thít.
Cốc U Lan ngẩn người nhìn Diệp Hiểu Hiểu vùi đầu khóc, cô bé thực sự không ngờ cô bé trông có vẻ không bao giờ lo nghĩ lại sớm đã thấy rõ sinh tử trong thế gian.
Cô bé mím môi, nhẹ nhàng giơ cánh tay ôm Diệp Hiểu Hiểu vào lòng.
“Hay là muội kể chuyện cho tỷ nhé”.
Bên ngoài kết giới.
Diệp Thần Phi đã ở lại đây cả một ngày.
Hắn thử đủ mọi cách muốn tiến vào trong thế giới này.
Nhưng bất luận là hắn giảm bớt khí cơ bản thân, hay giả vờ thành tu sĩ độ kiếp kỳ nhỏ bé cũng không thể an toàn thông qua kết giới.
Đương nhiên, là an toàn với thế giới.
Thực lực hiện tại của hắn chỉ cần hơi không để ý thì sẽ mang đến tai họa vĩnh viễn cho thế giới này.
“Cái gì vậy chứ! Hả?”
“Cái thứ tiểu tiện ra thôi cũng có thể tan vỡ cũng xứng gọi là thế giới hả?”
Thế giới nhỏ yếu khiến hắn nóng ruột.
Nếu thực không quay về được, mọi người gia tộc nhà họ Diệp phải làm thế nào?
Diệp Hoàng sẽ đau lòng đến thế nào?
Hơn nữa, Diệp Hiểu Hiểu còn bị hắn ném lại ở đỉnh núi cao Thanh Cổ nữa.
“Không được, phải bình tĩnh”.
Diệp Thần Phi hít sâu một hơi, nghiêm túc suy nghĩ.
Dựa vào sức mạnh chắc chắn không được, vấn đề bây giờ không phải là không đủ sức mạnh, mà là quá mạnh.
Nhưng giảm bớt tu vi cũng không được, cùng với tu vi tăng lên, cơ thể của hắn cũng đạt đến trạng thái không thể ước lượng.
Lúc này, một giọt máu của hắn cũng có thể dễ dàng giết chết vô số sinh linh, hủy diệt thế giới nhỏ một phương.
Chẳng lẽ từ bỏ cơ thể, cướp một cơ thể khác từ đầu?
Vậy chi bằng không về nữa, quá ghê tởm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thần Phi dần nhận thức được điểm yếu lớn nhất của mình.
Không đủ đạo pháp.
Tuy hắn có được tu vi và thần hồn mà người thường không thể sánh được, cũng có thể dễ dàng điều khiển đại đạo pháp tắc, nhưng hắn lại không biết gì về đạo thuật thần bí và đặc biệt.
Lý do rất đơn giản, hắn chưa từng thấy.
Từ lúc xuyên không đến nay, hắn thấy vô cùng nhiều công pháp, những đều là công pháp của giới phàm tục.
Lại cực kỳ ít tiếp xúc với kiến thức đạo pháp vượt qua giới phàm tục.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mới bị kẻ chưa biết rõ danh tính đó bày một đạo pháp.
Hại hắn suýt nữa đánh vỡ không gian hư vô, sau đó bây giờ không thể quay về.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Thần Phi càng muốn tìm được kẻ đứng đằng sau, sau đó đánh một trận.
“Thôi vậy, vẫn nên nghĩ cách trở về thế nào trước thì hơn”.
Diệp Thần Phi nhìn kết giới trước mặt, vô số thiên đạo pháp tắc đan xen trong đó, giống như một tấm lưới trời dày đặc.
“Có lẽ ta biến mình thành thiên đạo của thế giới này thì có thể dung hòa đi vào chăng?”
Một luồng linh quang bỗng hiện lên.
Hắn nghĩ đến một thứ giống như vậy.
Xòe bàn tay, một viên tinh thạch sáng lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chính là thiên trận thạch.
Loại tinh thạch này có thể trực tiếp liên kết với thiên đạo pháp tắc, trở thành một thông đạo dung nạp quy tắc.
Tháp Khởi Nguyên cũng được tạo thành từ đặc tính này của nó.
Nó lợi dùng các loại trận pháp dày đặc, liên kết pháp tắc, cho nên mới có thể sinh ra các loại linh dịch khởi nguyên.
“Ừm, làm thế này chắc có khả năng thành công”.
Diệp Thần Phi gật đầu, vung tay, vô số thiên trận thạch xếp hàng ngay ngắn trong hư không.
Đây là một công trình cực kỳ lớn.
Bởi vì hắn cần toàn bộ thiên đạo pháp tắc khắc ấn trong thiên trận thạch để ngụy trang cho mình.
Suy nghĩ một lát, Diệp Thần Phi bắt đầu ra tay.
Một ngày, hai ngày.
Mười mấy ngày sau đó, Diệp Thần Phi đều dồn sức vào trong quá trình khắc thiên đạo.
Thiên trận thạch trước mặt, bên trong mỗi một viên đều khắc ấn đường trận văn dày chi chít, mỗi một viên đều đại diện cho một loại thiên đạo pháp tắc.
Cuối cùng, công sức không phụ lòng người, hắn đã khắc toàn bộ thiên đạo hoàn chỉnh và trong thiên trận thạch!
Lúc này thiên trận thạch phải được gọi là thiên đạo thạch.
Diệp Thần Phi thở dài, đếm qua một lượt, lại có hơn hàng chục tỷ thiên đạo thạch.
Tất cả chi tiết nhỏ nhặt, đầy đủ không thiếu gì.