Bắc Quốc đóng băng hết cả vạn dặm, tuyết rơi quanh năm.
Khí hậu nơi này hết sức lạnh giá và khắc nghiệt, điều kiện sống rất khó khăn vất cả.
Nhưng luôn có những sinh linh ý chí sắt đá, kiên trì tiếp tục sống ở một nơi thế này.
Con người chính là một trong số đó.
Cánh đồng tuyết mịt mù, một bức tường thật cao lớn chặn đi cơn gió lạnh từ cánh đồng tuyết.
Đó chỉ là một bức tường gỗ, nhưng trên đó có ánh sáng của trận pháp nên mới giữ cho nó sừng sững không ngã từ ngày này qua tháng nọ.
Đằng sau tường gỗ là những căn nhà bằng gỗ hết sức đơn giản.
Bên ngoài và trên mái căn nhà được phủ kín cỏ khô và da thú, tuyết đọng hai bên đường, thỉnh thoảng lại có người quấn hết từ trên xuống dưới vội vàng đi qua.
Lúc này, một chiếc xe lừa từ đằng xa đi tới.
Trông chiếc xe lừa đó hoàn toàn không liên quan gì đến phong cảnh nơi này tí nào.
Rất đơn sơ, xung quanh trống trải, cả cái lều cũng không có.
Một người đàn ông, hai cô gái trẻ, quần áo cũng mỏng manh, bay bay trong cơn gió lạnh lẽo.
Nhưng trời thì rét căm căm là thế, mà trông ba người họ như không có cảm giác gì, thật sự rất kỳ lạ.
Xe lừa trông có vẻ chậm rãi, nhưng chỉ trong vài giây thôi nó đã đứng trước cổng tường thành.
Người canh giữ trên tường lập tức trở nên đề phòng.
“¥!&”
Bọn họ quát lớn, nhưng ngôn ngữ bọn họ nói hoàn toàn khác với liên minh Cửu Thành bên kia.
Diệp Thần Phi vỗ tay thành tiếng, một linh thức từ đỉnh đầu người trên tường bay ra, sau đó chia thành ba luồng sáng chảy vào thức hải của ba người.
Ngay sau đó, bọn họ đã hiểu được thứ ngôn ngữ này.
“Các người là ai! Tới đây làm gì!"
Người nọ quát, cung tiễn trong tay đã được kéo căng, dồn sức chờ được bắn đi.
“Bộp”.
Diệp Hiểu Hiểu bắt chước Diệp Thần Phi, vỗ thành thành tiếng.
Sau đó, người bảo vệ trên tường thành lập tức ngã xuống, nằm ngủ khò khò.
“Hì hì”.
Cô bé nhìn Diệp Thần Phi cười cười.
Diệp Thần Phi lắc đầu, điều khiển xe lừa tiếp tục đi tới, khi bọn họ tới gần thì cổng lớn tự động mở ra.
Những người canh giữ đều chìm vào mộng đẹp cả rồi.
Một lát sau, bọn họ đứng trước một căn nhà khá lớn, nơi này xích khá nhiều dã thú, có ngựa hoang, có trâu một sừng, cũng có con chim có đôi chân dài kỳ quái.
Trông có vẻ giống thú cưỡi lắm.
“Khách trạm Mộc Tháp”.
Đây là một chỗ nghỉ chân, bên trong có tiếng người loáng thoáng.
“Vào trong xem thử đi”.
Diệp Thần Phi bước xuống xe lừa, Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan cũng nhảy xuống.
Loan Điểu bảy màu thì hóa nhỏ, kích cỡ giống một con chim sẻ, trốn trong mái tóc dài xõa trên đầu vai Diệp Hiểu Hiểu.
“Kẽo kẹt”, một tiếng, Diệp Thần Phi đẩy cửa bước vào.
Nhất thời, một làn sóng nhiệt cùng với mùi rượu và thuốc nồng nặc ập thẳng vào mặt họ, kèm theo đó là tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Khụ khụ!”
Diệp Hiểu Hiểu bị sặc, cố gắng xoa mũi vài cái, ngẩng đầu lên lại phát hiện nhà trọ mới nãy vẫn còn ồn ào đã trở nên yên tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Có tò mò, có khó hiểu, cũng có sự tham lam.
Diệp Thần Phi cất bước đi tới, tùy tiện tìm một bàn không có người ngồi xuống.
“Người đâu, mang rượu và thức ăn ngon lên đây”.
“Có ngay!”
Một thanh niên gầy gò lên tiếng trả lời.
Chẳng mấy chốc, hắn ta đã mang một vì rượu và mấy đĩa thức ăn lên.
Lúc này, những vị khách khác mới quay đầu đi, sự ồn ào ban nãy lại trở về.
Ba món ăn, tất cả đều là thịt, nấu nướng hết sức đơn giản và cẩu thả.
Nhưng Diệp Thần Phi vẫn cầm đũa lên, với một quán ăn mà nói, phải có sự can đảm để nếm thử những món ăn ở đó.
Cốc U Lan thì lấy một viên linh thạch hạ phẩm ra đặt vào tay chạy bàn.
Tên chạy bàn ngẩn người, sau đó hớn hở bỏ đi.
Trở lại quầy, hắn ta ghét tai chưởng quầy khôi ngô: “Thúc thúc, chắc là những người đó đi từ nơi khác tới”.
Nói xong, hắn ta lại giơ giơ viên linh thạch kia lên.
Chưởng quầy cầm tẩu thuốc, liếc hắn ta một cái: “Lo làm chuyện của mình đi”.
“Nhìn là biết những kẻ đó không phải loại tầm thường, đừng có tự rước lấy phiền toái!”
Chạy bàn cười ha hả: “Tất nhiên là ta sẽ không làm thế, nhưng đám Hắc Lang kia thì chưa chắc đã kiềm chế được đâu”.
Nhìn theo ánh mắt tên chạy bàn, một bàn năm người mặc bộ quần áo đen tuyền bằng vải thô đang ghé tai nhau, thì thầm chuyện gì đó.
Họ vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Thần Phi.
“Thế thì cứ để bọn họ thử một phen xem sao”, chưởng quầy phun một ngụm khói đặc ra.
Một lát sau, bọn Hắc Lang đứng dậy, nhe răng cười đi tới chỗ Diệp Thần Phi.
“Này”.
“Ngậm cái miệng chó đó lại rồi cút đi”.
Diệp Thần Phi cầm lấy vò rượu uống một ngụm, khẽ nhíu mày, lại đặt nó xuống.
Bị Cốc U Lan nuôi quen miệng rồi, mấy thứ phàm tục này khiến hắn thật sự không có chút hứng thú nào.
Hắc Lang bị lờ đi thì chợt ngẩn người, bao năm qua, hắn ta hoành hành ngang dọc ở đây bao năm, chưa từng thấy một kẻ nào kiêu ngạo như thế.
“Con mẹ ngươi”.
“Rầm!”
Vừa mới mở miệng, cơ thể của năm người bọn Hắc Lang đã bay lên, một đường bay thẳng ra ngoài, phá nát mấy cái bàn, sau đó nện vào tường rồi ngã xuống đất.
Miệng đầy máu, tất nhiên là cũng không còn hơi thở.
Hắn ta trợn tròn mắt, đến tận lúc chết vẫn không biết rốt cuộc mình đã trêu vào kẻ thế nào.
Những vị khách khác cũng đứng bật dậy, hoảng sợ nhìn Diệp Thần Phi.
Rốt cuộc hắn đã làm như thế nào vậy!
Nhưng vẻ mặt của Diệp Thần Phi vẫn bình thường, như thể đó là một chuyện hết sức nhỏ bé, hắn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi lắc đầu, đặt đũa xuống.