Con dao găm băng lạnh kề trên cổ của Thiệu Đạt.
Cảm giác càng lúc càng đau nhức khiến toàn thân hắn ớn lạnh.
Giọt máu đỏ rực chầm chậm chảy xuống thuận theo cổ hắn.
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, không ai nhìn thấy cô bé chỉ mười hai mười ba tuổi này rốt cuộc đến bên cạnh Thiệu Đạt như thế nào.
Cũng không ai có thể nghĩ được cô bé lại ra tay quyết đoán như vậy, trơ mắt nhìn cổ của Thiệu Đạt bị rạch một vết máu ngắn.
Thiệu Đạt không dám nhúc nhích, nhìn sang Hoa Nhung bên cạnh với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
“Diệp muội muội, đủ rồi”.
Hoa Nhung thấp giọng nói, nếu vì vậy mà có người chết, đội trưởng như hắn đúng là vô cùng thất trách.
Nhưng Diệp Hiểu Hiểu không thèm nhìn hắn đến một cái.
Con dao chậm rãi di chuyển.
“Thực sự đủ rồi! Hắn không có ý nói như vậy!”, sắc mặt Hoa Nhung trầm trọng, cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể chọn ra tay.
“Giả dối, rõ ràng hắn cố ý”.
Diệp Hiểu Hiểu hừ nhẹ một tiếng, lại vung ngang con dao nhọn.
Bầu không khí trong phòng lạnh đến đóng băng.
Lúc con dao nhọn càng lúc càng gần huyết quản của Thiệu Đạt, Hoa Nhung và mấy người khác đã sẵn sàng tư thế chuẩn bị ra tay.
“A”.
Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu kêu lên một tiếng, con dao nhọn biến mất trong tay, sau đó tự đi sang một bên.
“Suýt thì quên, đại bá không cho phép ta gây chuyện quá đáng”.
“Thật là chán”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu ngồi xuống.
Giọng điệu và vẻ mặt nhẹ tênh có chút bướng bỉnh, dường như vừa nãy chỉ là đang đùa vui vậy.
“Rạp!”
Thiệu Đạt bỗng đứng lên, đi đến phía sau Nhung Hoa như chạy trốn, va vào mấy chiếc ghế.
Hắn lấy tay ôm cổ, nhìn Diệp Hiểu Hiểu như chẳng có chuyện gì, trong ánh mắt đầy kinh sợ, mồ hôi ướt đẫm quần áo, toàn thân run lên.
Vừa nãy, hắn thực sự cảm nhận được nỗi sợ cái chết!
Nhìn thấy Thiệu Đạt không sao, Nhung Hoa cũng thả lỏng, hoạt động ngón tay, mới phát hiện, lòng bàn tay mình cũng toát mồ hôi.
Tiểu muội muội trông có vẻ vô hại này, vừa ra tay lại quyết đoán mạnh mẽ như vậy!
“Ta thích người mới này”.
Bỗng nhiên cô gái cầm chơi con dao găm đó đứng lên, đến bên cạnh Diệp Hiểu Hiểu.
“Cô bé này còn lợi hại hơn tiểu tử ngốc nghếch A Phấn nhiều”.
Cô gái mỉm cười, trên cổ và trên vai lộ ra ngoài của cô gái đầy vết xăm.
Thứ khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt màu xanh của cô gái, toát ra vẻ băng lạnh vô tận.
“A Phấn là ai?”, Diệp Hiểu Hiểu nghi hoặc.
“Chỉ là một người không cần quan tâm thôi”, cô gái cười nói.
“Tỷ là ai?”
“Hạng Tư Nguyệt”.
Cô gái đưa tay ra: “Đương nhiên, mọi người đều gọi ta là Sói Nữ”.
Diệp Hiểu Hiểu mở to đôi mắt như chiếc quạt, Sói Nữ, đúng là cách gọi kỳ lạ.
Nhưng cô bé cũng không chán ghét cô gái này.
Cô bé đưa bàn tay nhỏ ra bắt nhẹ tay cô gái.
“Đi thôi, tỷ đưa muội đến hội trường tiệc hôm nay”.
“Cứ để họ ở đây nhàm chán phát tiết cảm xúc của mình đi”.
Nói xong, Sói Nữ kéo Diệp Hiểu Hiểu đứng lên, rời khỏi phòng.
Đợi sau khi họ đi, bầu không khí trong phòng mới dần dịu dần.
Thiệu Đạt ôm cổ, đi đến bên Hoa Nhung: “Nhung ca”.
“Câm miệng!”
Hoa Nhung lạnh lùng quát một tiếng, quay người lại, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ta sớm đã nói với đệ rồi, phải dốc hết tinh lực vào việc tu luyện, đừng cứ chỉ nghĩ lợi dụng người khác, thực lực mới là cái gốc!”
“Ha ha, bị một tiểu nha đầu mười ba tuổi dọa sợ vỡ gan, ngay cả phản kháng cũng không biết!”
“Nhìn bộ dạng của ngươi, Vạn Bảo Các không mất mặt, bản thân ngươi đã mất sạch mặt mũi trước rồi!”
Nói xong, hắn giật mạnh cánh tay ôm cổ của Thiệu Đạt.
Thiệu Đạt kinh hãi kêu lên, vội vàng sờ cổ, lại phát hiện chỗ đó không còn chảy máu nữa.
Đao pháp của Diệp Hiểu Hiểu vô cùng chuẩn xác, chỉ để hắn bị đau và kinh sợ, không gây ra tổn thương thực sự.
Nhìn Thiệu Đạt hoảng sợ, Hoa Nhung hừ lạnh lùng một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng.
Những người khác cũng lần lượt đi khỏi.
Lúc đi qua Thiệu Đạt, trong ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Nơi này là một hội trường vô cùng sang trọng.
Bên trong náo nhiệt đông vui, hàng chục thanh niên nhiệt tình trò chuyện tại đây.
Lúc này, hai bóng hình một cao một thấp từ cửa đi vào.
Bóng hình cao cao đó, làn da vàng nhạt, trên người vẽ đầy hình xăm, đôi mắt màu xanh khiến lòng người sợ hãi.
Người còn lại, mái tóc tím đỏ thả buông xuống, dường như đi nhón gót, trong đôi mắt sáng ngời đầy vẻ hiếu kỳ, vô cùng đáng yêu.
Một thanh niên tuấn tú nhìn thấy hai người, lập tức mắt sáng lên, đi đến.
“Tư Nguyệt muội muội!”.
“Cút”.
Sói Nữ cũng không nhìn hắn đến một cái, dẫn Diệp Hiểu Hiểu đến thẳng trong hội trường.
“Cho hai chén rượu Quỷ Diễm”.
Rất nhanh hai chén chất lỏng màu đỏ máu, bên trên bùng cháy ngọn lửa màu xanh được đưa đến trước mặt hai người.
Sói Nữ tự cầm một chén, sau đó cầm chén còn lại đưa cho Diệp Hiểu Hiểu.
“Có thể uống không?”
Diệp Hiểu Hiểu hiếu kỳ nhìn chén, mùi cồn rượu nồng nặc xen lẫn mùi máu tanh ập vào mũi.
Đây là lần đầu tiên cô bé thấy loại rượu này.