“Muội thử xem”.
Nhiều ngày nay đi cùng Diệp Thần Phi, cô bé sớm đã cùng uống rượu rồi.
Sau đó, cô bé nhận lấy chén rượu, nhẹ nhàng đổ vào miệng.
Lập tức, cô bé mở to đôi mắt, sức mạnh hung bạo như một ngọn lửa nổ tung trong cổ họng!
Sói Nữ cười ha ha, cũng tự uống một ngụm, lập tức cảm thấy toàn thân nóng rực, dường như mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều phun lửa vậy.
Đây không phải là rượu bình thường, mà trộn lẫn máu của các loại yêu thú cấp cao và linh quả đặc biệt, ủ thành rượu.
Năng lượng hung bạo của nó, kể cả chiến sĩ linh thú bậc bốn như cô ta, uống một ngụm, cũng phải để một lúc lâu lắng xuống mới được.
Bảo Diệp Hiểu Hiểu uống, thuần túy chỉ là trêu cô bé thôi.
“Xin chào, cho ta thêm một chén”.
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ta
Sau đó, nàng ta nhìn thấy Diệp Hiểu Hiểu ôm chén rượu Quỷ Diễm thứ hai, ‘ực ực ực ực” uống hết.
Sói Nữ: ?
“Hiểu Hiểu, muội”.
“Sói tỷ tỷ, trong này chắc chắn cho thêm đường phải không?”
Diệp Hiểu Hiểu lau vết nước bên miệng, nói: “Hôm khác muội bảo đại bá cũng cho thêm đường, rượu của người quá cay, nước quả này vẫn ngon hơn”.
Nói xong, cô bé lại xin thị nữ bên cạnh thêm một chén.
Thị nữ phụ trách tiếp khách hỗn loạn, cực kỳ nghi ngờ có phải mình lấy nhầm rượu không.
Sói Nữ giật khóe mắt, nhìn chén rượu Quỷ Diễm thứ ba được Diệp Hiểu Hiểu uống xuống bụng, hỏi: “Hiểu Hiểu, bây giờ muội đang ở cấp nào?”
Diệp Hiểu Hiểu uống xong chén thứ ba, ợ hơi một cái, nói: “Ừm, chắc là pháp sư thiên mệnh bậc ba tầng sáu, ở trong nhóm chúng ta, bị coi là tụt phía sau rồi”.
Trên đường, thông qua lời giới thiệu của Sói Nữ, cô bé được biết, trong đám người Vạn Bảo Các, Hoa Nhung và Sói Nữ có thực lực mạnh nhất.
Một người là pháp sư thiên mệnh bậc bốn tầng ba, một người là chiến sĩ thú linh bậc bốn tầng hai.
Những người còn lại đều là hậu kỳ bậc ba.
Sói Nữ im lặng, bậc ba tầng sáu, không ai dám uống rượu Quỷ Diễm như vậy đâu!
“Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi còn loại nước quả này không, ta uốn mang về”, Diệp Hiểu Hiểu nói với thị nữ.
Cô bé muốn cho đại bá uống thử.
“Ấy, vị tiểu thư này, muốn mang ra ngoài thì phải mua”, thị nữ nói.
“Bán thế nào?”
Thị nữ nói: “Một chén cần ba ngàn viên linh thạch hạ phẩm, nếu đóng thùng thì rẻ hơn, cần năm trăm ngàn”.
“Ồ, vậy ngươi cho ta một…”
Diệp Hiểu Hiểu còn chưa nói hết, đã bị Sói Nữ kéo lại.
Nàng ta cười nói: “Lần đầu muội đến, đâu thể để muội trả tiền, tỷ mời muội”.
“Không sao, cứ để muội”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
“Để tỷ”, Lang Nữ kiên định: “Coi như tỷ tặng muội quà gặp mặt, nói đi, muội muốn bao nhiêu”.
Diệp Hiểu Hiểu chớp mắt.
“Được”.
Cô bé lấy chiếc nhẫn trữ vật trên tay xuống, đưa cho thị nữ.
“Vậy thì chỉ đóng một trăm thùng đi”.
Sói Nữ: !!!
Vãi!
Ngươi là con cái nhà ai vậy!
Đơn vị tính dùng đến hàng trăm ư?
Buổi tối.
“Đại bá, cháu mang ít đồ ngon về cho người này!”
Diệp Hiểu Hiểu nhảy chân sáo về quán trọ, đến trước mặt Diệp Thần Phi.
“Cái gì đấy?”, Diệp Thần Phi còn đang đọc sách, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Cái này, người xem đi, rất ngon”.
Diệp Thần Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Hiểu Hiểu ôm một cái thùng gỗ to gần bằng người cô bé, sau đó rót một ít chất lỏng không rõ màu đỏ.
Lập tức, trong cả căn phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc, còn kèm theo mùi máu tanh thoang thoảng.
“Tinh!”
Diệp Hiểu Hiểu búng ngón tay, chất lỏng không rõ trong chén lập tức bùng cháy.
Sau đó cô bé bưng chén rượu đưa đến trước mặt Diệp Thần Phi: “Đại bá, người uống thử đi”.
Diệp Thần Phi đặt sách xuống, bĩu môi.
Không cần thử, hắn có thể nhìn ra, đây là một loại rượu trộn lẫn lượng lớn máu yêu thú cấp thấp.
Nhưng để không phụ lòng hiếu thuận của cô bé, hắn vẫn uống thử một ngụm.
“Thế nào?”, Diệp Hiểu Hiểu tỏ vẻ mặt mong đợi.
“Tạm được, nhưng ta không thích”.
Diệp Thần Phi lại cầm sách: “Đồ uống cho trẻ con”.
“Hi hi”.
Diệp Hiểu Hiểu cầm chén, uống hết rượu Quỷ Diễm còn lại, vẫn chưa hết hứng nói: “Cháu vốn là trẻ con mà”.
Diệp Thần Phi nhún vai, không tỏ thái độ gì.
“Cháu cảm thấy khá được”.
Diệp Hiểu Hiểu đặt thùng rượu lên góc bàn, tự nói: “Cháu đã mua một trăm thùng, định mang về cho tỷ của cháu, còn để mấy người đường tỷ Diệp Hoàng cũng uống thử”.
“Cháu định mua một ngàn thùng, nhưng lúc đó có người cứ muốn trả tiền thay cháu, cháu cũng ngại”.
Có bé nói mãi, lại phát hiện lúc này Diệp Thần Phi đang nhìn cô bé bằng một ánh mắt kỳ lạ.
“Cháu đã mua bao nhiêu?”
“Một trăm thùng”.
“Một thùng bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm ngàn linh thạch”.
“Người khác trả tiền?”
“Vâng vâng”, Diệp Hiểu Hiểu gật đầu: “Tỷ ấy rất tốt với cháu, là bạn tối nay cháu kết giao”.
Diệp Thần Phi lại đặt sách xuống, day trán.
“Người bạn trả tiền thay cháu đó, tìm cơ hội đáp lễ đi”.
“Sau đó, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cháu từ một trăm triệu linh thạch giảm xuống một trăm linh thạch”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức ngẩn người.
“Tại sao?”
Cô bé bị đả kích nặng, cháu có lòng tốt mang đồ uống ngon về cho người, người lại giảm tiền tiêu vặt của cháu.
Hơn nữa mức giảm cũng quá nhiều rồi đấy!
“Đợi cháu suy nghĩ kỹ tại sao, thì ta sẽ cho cháu tiền tiêu vặt như ban đầu”, Diệp Thần Phi nói xong, liền không để ý cô bé nữa, lại cầm sách lên.
Diệp Hiểu Hiểu chu miệng, cô bé không hiểu, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.
Nhưng quyết định của đại bá chắc chắn có lý.
Phải làm sao đây?
Có thể làm thế nào, suy nghĩ kỹ vậy.
Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu, quay người ra hỏi phòng.
Lát sau, Diệp Thần Phi khẽ thở dài.