Thành Hoàng Diệp là thành lớn hàng đầu trong phạm vi thành Túc.
Diện tích của nó lớn gấp mấy lần thành Vân Tiêu.
Từ phía trên nhìn xuống, nó giống như một hình vuông ngay ngắn, tọa lạc trên một bình nguyên thổ địa phì nhiêu.
Nhưng hôm nay, một vết rách lớn từ chỗ trung tâm thành Hoàng Diệp kéo dài ra, trực tiếp rạch ra một vết rách sâu trong tòa thành trì này!
Một người trung niên đứng ở trung tâm võ đài, lúc nhìn vết rách, yên lặng không nói.
Bên cạnh, một cô gái ôm thật chặt cánh tay của ông ta, sắc mặt trắng bệch.
Chính là Nhiếp Tiểu Doãn từng tham gia hội Túy Mộng.
“Cha, đây thật sự do Diệp Hoàng gây nên sao?”
Giọng nói nàng ta run rẩy, nàng ta không thể tưởng tượng nổi sức mạnh lớn mức nào mới có thể rạch ra một vết thương cho thành Hoàng Diệp.
Nếu như ngày đó, Diệp Hoàng dùng chiêu này đối phó với mình, vậy e rằng…
Người trung niên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, mấy thân ảnh cường đại cấp tốc bay đến, từ trên trời hạ xuống.
Bọn họ rơi xuống bên cạnh người trung niên, nhìn vết kiếm cực lớn phía trước, vẻ mặt hoảng sợ.
“Nhiếp gia chủ!”
Một người đi lên trước hỏi: “Người của Thiên Loan Điện đâu?”
“Đi rồi”, Nhiếp gia chủ nói.
“Chạy rồi?”
“Không”, Nhiếp gia chủ lắc đầu: “Sau khi giết chết Hoàng gia chủ, cô ta cũng không rời đi, mà là chờ chúng ta đến”.
Người nọ sững sờ: “Sau đó thì sao?”
Nhiếp gia chủ thở dài: “Ta bảo cô ta đi”.
“Cái gì?”, một gia chủ khác kinh hãi nói: “Sao ngươi có thể để cô ta đi chứ, cô ta khiêu khích thành Hoàng Diệp chúng ta như vậy, nhất định phải bắt cô ta trả giá thật lớn mới được!”
Nhiếp gia chủ quay đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn ông ta.
“Ngươi nhớ Diệp Thần Phi chứ?”
Mấy người khác nhất thời ngây ngẩn.
Đúng vậy, con gái mạnh như vậy, còn cha của cô bé thì sao?
Diệp Thần Phi dùng sức của một mình hắn thống nhất thành Vân Tiêu, hơn nữa thành lập một tòa thành mới người thường không cách nào tưởng tượng nổi.
Bọn họ lững thững đến muộn, chính là để nhìn chữ “Diệp” treo cao trên thành Vân Tiêu.
Chỉ là vừa nhìn liền khiến bọn họ tâm thần chấn động, thiếu chút nữa bị trọng thương.
Người như vậy sao bọn họ có thể địch lại?
Yên lặng chốc lát, một người lên tiếng hỏi: “Hoàng gia chủ đâu?”
“Ở đây”.
Nhiếp gia chủ xòe bàn tay, một ngón cái gãy lìa xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
“Đây là…”
Những người khác lập tức giật mình trong lòng.
“Là trả thù, cũng là cảnh cáo”.
Nhiếp gia chủ nhìn xa về phía thành Vân Tiêu.
“Có lẽ sau này chúng ta phải đưa cống phẩm qua bên đó”.
Thành Vân Tiêu.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba tiếng chuông vang khắp bên trong thành.
Một đại viện mới tinh, cửa lớn từ từ mở ra.
Bảng hiệu phía trên cùng với cửa lớn hạ xuống một chiếc lều vải che trên đó.
Hai chữ lớn rồng bay phượng múa, khí khái có lực.
Thiên hạ!
Sau khi cửa mở ra, một đám thanh niên mặc áo tơ màu xanh nhạt, xếp thành bốn hàng thật dài, theo thứ tự đi vào trong sân.
Một người cầm đầu trong đó là một cô gái tuổi tác rất nhỏ.
Vẻ mặt cô bé nghiêm túc, biểu tình trang nghiêm.
Chính là Tiểu Y, cô gái đã chạy trốn từ trong tay Lý Sênh Ca.
Sau khi đi vào cửa, một pho tượng to lớn cao đến mười mấy trượng đứng sừng sững giữa quảng trường.
Hình dáng pho tượng chính là người đứng đầu thành Vân Tiêu, Diệp Thần Phi!
Sau khi bọn họ đi vào, theo thứ tự ngồi xuống xung quanh pho tượng, làm thành một hình quạt thật lớn.
“Bái kiến viện trưởng!”
Bọn họ cùng hô lên một nhịp.
Diệp Khiêm ở dưới chân pho tượng từ từ mở mắt.
Thành Sa Nham là một thành chủ lớn nằm ở phía tây liên minh Cửu Thành.
Địa vị tương đương với thành Túc phía bắc.
Nơi này hoàn cảnh tồi tệ, nhưng dân tình cực kỳ dũng mãnh, võ giả hiếu chiến khác thường.
Chiến đấu gần như là chuyện thường ngày của bọn họ.
Trong thành Sa Nham, mấy chục đấu trường lớn nhỏ đều được xây dựng để chiến đấu.
Đấu trường Hoàng Phong là nơi lớn nhất trong đó.
Người đến xem chiến đấu gần như mỗi ngày đều đầy ắp, không còn chỗ ngồi.
Đương nhiên, chiến đấu trong đấu trường này cũng xuất sắc khác thường.
“Nghe nói chưa, gần đây có một thế lực tên là Chân Long các rất sôi động nhé”.
Trên khán đài, hai tên đàn ông vạm vỡ cởi trần đang lớn tiếng trò chuyện với nhau.
“Ta biết, nhưng thủ lĩnh của Chân Long các kia hình như là một tên tiểu tử choai choai, trắng nõn nà giống như con gái vậy”.
Một tên đàn ông vạm vỡ khác trả lời.
Lúc này một người bên cạnh bọn họ bỗng nhiên cười nói: “Ha ha, các ngươi chưa nhìn thấy Long chủ hả?”
Hai tên đàn ông vạm vỡ nhìn lại.
“Tại sao bọn ta phải gặp một tên tiểu tử chưa dứt sữa, hay bởi vì trông hắn trắng trẻo?”
“Ha ha, Sa Nham chúng ta từ trước đến nay lấy chiến đấu chinh phục người khác, ngươi sẽ không từ bỏ truyền thống của chúng ta, muốn làm người tạp vụ pha trà rót nước cho cái tên Long chủ gì đó chứ?”
Hai người mở miệng liền khiêu khích.
Không phục?
Không phục thì ta gặp nhau trên chiến trường!
Đây chính là quy củ của Sa Nham.
Nhưng người nọ bị khiêu khích lại cười: “Ta hỏi các người, hôm nay vì cái gì mà đi tới đấu trường Hoàng Phong”.
“Xì! Hèn nhát!”, một tên đàn ông trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.
Một người khác thì cười lớn nói: “Đương nhiên bọn ta đến vì Thương Vương!”
“Một người một thương hơn một tháng ngắn ngủi liền từ đấu trường nhỏ nhất một đường đánh thẳng lên đấu trường Hoàng Phong!”