“Đúng là lãng phí quá mà”.
Những lời đó, Diệp Hoàng biết nó cũng lọt vào tai phụ thân.
“Mau nhìn kia, là Diệp Long!"
Bỗng nhiên, có người bật thốt lên.
Diệp Hoàng ngẩng đầu, trên lôi đài là một thiếu niên tuấn tú, cầm một cây trường thương, khí vũ hiên ngang.
Mọi người hoan hô ầm ĩ.
Lại là ba năm.
Lại là gia tộc tranh đấu.
Đến phiên Diệp Hoàng, cô bé bước chân lên lôi đài, nhìn về vị trí của người quản lý gia tộc.
Chỗ của phụ thân đã sớm rỗng tuếch.
Cô bé im lặng quay đầu đi.
Hai tay bất giác siết chặt.
Nếu như cô bé có được thiên phú.
Nếu như cô bé có được sức mạnh khổng lồ.
Thì chắc chắn đã không khiến phụ thân thất vọng.
Cô bé âm thầm thề, nếu như sau này bản thân may mắn lột xác, thì nhất định, nhất định! Không thể để sự thất vọng đó xuất hiện trong mắt phụ thân được nữa!
“Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!”
Một thanh kiếm dài bỗng nhiên xuất hiện trong tay Diệp Hoàng.
“Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!”
Diệp Hoàng hét lớn một tiếng, trường kiếm chắn ngang trời, chém về phía đối thủ trước mặt.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, đất trời rung chuyển.
Cảnh tượng xung quanh Diệp Hoàng bắt đầu biến hóa thật nhanh.
Một mùi hoa thoang thoảng khiến ý thức nàng dần tỉnh táo lại.
Khi hoàn toàn phục hồi tinh thần, Diệp Hoàng phát hiện mình đang đứng bên trong một biển hoa hồng.
Không, phải nói là một nửa biển hoa hồng.
Bởi vì một nửa khác đã hoàn toàn đổ sụp dưới một kiếm của nàng lúc nãy, hóa thành vực sâu không thấy đáy.
Một nữ tử với mái tóc màu đỏ tím tái nhợt hết cả mặt, đứng trước mặt nàng.
“Hiểu Hiểu?”
Diệp Hoàng ngẩn ngơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!