Một lúc sau.
Nhan Hi đi trong hoa viên, nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận được nguồn linh lực mạnh mẽ tràn trề, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
"Lần trước ta đến đây, nơi này không giống như vậy”.
"Cảm giác linh lực trong khu vực này so với mật cảnh tu luyện trong tông môn của chúng ta còn dày đặc hơn gấp mấy lần!"
"Thực sự là không thể tin được!"
Nhan Hi cảm thán.
"Tông môn? Không phải đều rất yếu sao”, Diệp Hiểu Hiểu nghi ngờ hỏi.
Nhan Hi đáp: "Bên phía tông môn của chúng ta và bên Cửu Thành này không giống nhau”.
"Về cơ bản nơi đó đều được quản lý bởi các tông môn rất mạnh. Ta đang ở trong một tông môn nhất phẩm, tên là Thái Vũ tông”.
"Khu vực phụ trách quản lý gần bằng một nửa liên minh Cửu Thành. Chưởng môn của chúng ta là đại năng tu sĩ Độ Kiếp kỳ”.
Diệp Hiểu Hiểu ồ một tiếng.
"Một con gấu ngu ngốc trong nhà muội cũng là Độ Kiếp kỳ”.
Khoé mắt Nhan Hi giật giật.
Hình như không thể nói chuyện bình thường với tiểu ma nữ này.
Chỉ có điều hoa viên này trông có vẻ mạnh hơn mật cảnh tu luyện của tông môn thật.
Phải biết rằng, đó là nơi chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể vào tu luyện, Nhan Hi cũng chỉ mới tới đó vài lần, còn lại đều ở bên ngoài.
Đi được một lúc, hai người đến bên bờ hồ Gương.
“Tỷ ở đây đi dạo chút nhé, ta qua bên đó một lát”, Diệp Hiểu Hiểu nói xong liền bay đến hòn đảo nhỏ ở trung tâm hồ Gương.
Nhan Hi thở dài, sau đó quay lại nhìn.
Cách đó không xa, một đoàn người với khí tức quái dị cùng với con Loan Điểu vừa nãy cũng ở bên đó.
Ngoài ra, còn có một con gấu nữa.
Nó đang đứng thẳng, một tay cầm cây lao xiên cá dài, đang chăm chú nhìn xuống mặt nước.