Ông ta vừa định nổi giận lại thấy Đồng Thượng Thanh mặt mày suy yếu, hơi thở phù phiếm, tóc cũng bạc một nửa.
Rõ ràng là bị thương nặng.
"Ông làm sao vậy?"
Advertisement
Hồn Hư Tử từ nổi giận chuyển thành kinh ngạc.
"Ha ha".
Đồng Thượng Thanh gượng cười, mặt mày suy sụp.
Advertisement
"Vấn đề này, đại nhân vẫn là tự mình đi hỏi Diệp Cầm Dao thì tốt hơn".
Hồn Hư Tử cau mày: "Nàng đâu?"
"Đang nghỉ ở vườn tiên sau núi ấy".
Đồng Thượng Thanh chậm rì rì nói: "Mấy lão tổ đã sắp xếp cho nàng ở một nơi quý giá trong Lăng Vân Tông".
Hồn Hư Tử lại kinh ngạc thêm lần nữa.
"Mấy lão tổ?"
Đồng Thượng Thanh gật đầu.
"Đúng vậy".
"Bốn vị lão tổ bảo vệ Lăng Vân Tông để chúng ta khỏi rơi vào kết cục bị giết".
"Gì?"
Hồn Hư Tử ngây người.
Ông ta còn tưởng rằng nếu khiến lão tổ Lăng Vân Tông phải ra mặt thì e rằng Diệp Cầm Dao kia sẽ chết.
Nhưng sự thật lại không như những gì ông ta nghĩ.
"Rốt cuộc thì nàng đã làm cái gì?", Hồn Hư Tử hỏi.
Đồng Thượng Thanh thở dài: "Cũng không có gì".
"Nàng chỉ đánh bại tất cả mọi người thôi".
Một lát sau, vườn tiên sau núi.
Diệp Cầm Dao ngồi bên cạnh một cái hồ trong suốt, điều chỉnh dây đàn của mình.
Bỗng nhiên, đầu óc nàng vừa cảm nhận cái gì bèn xoay đầu lại.
Hồn Hư Tử đang nhanh chóng bay đến từ xa.
"Diệp Cầm Dao!"
Hồn Hư Tử nhíu mày, nhìn cô gái giống như không thuộc về trần thế kia nặng nề nói: "Sao cô lại đánh Đồng chưởng môn thành như vậy?"
"Căn nguyên tính mạng của ông ta đều bị tổn thương nặng!"
Diệp Cầm Dao quay đầu đi, mặt mày lạnh nhạt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!