“Hôm nay gọi các ngươi đến đây là muốn các ngươi giúp ta một việc”.
Phùng Chí chắp tay nói: “Ân cứu mạng không biết phải đền đáp thế nào, tiền bối có việc gì cứ dặn dò, dù lên núi cao xuống biển lửa cũng không chùn bước!”
Ánh mắt bọn họ hết sức kiên quyết, là tác phong của nhân sĩ giang hồ.
“Có gì đâu, có gì đâu mà”.
Diệp Thần Phi dừng lại một chút, nói: “Tu vi của mọi người đều là Luyện Khí kỳ đúng không”.
Phùng Chí gật đầu.
“Là thế này, chỗ ta có một công pháp tên là Nguyên Thủy Công, đó là một phương pháp tu luyện hoàn toàn khác với hệ thống sẵn có”.
“Ta cực kỳ quan tâm đến khả năng phát triển của công pháp này, nhưng vì chưa có ai tu luyện nên kết quả cụ thể vẫn chưa rõ”.
“Nói cách khác, ta cần có người đứng ra làm người thử nghiệm”.
“Các ngươi cứ cân nhắc thử đi, nếu sẵn sàng, ta sẽ đích thân hướng dẫn các ngươi tu luyện”.
“Tất nhiên, nếu các ngươi không muốn cũng chẳng sao, các ngươi vẫn có thể ở lại Diệp gia, làm những việc muốn làm”.
Diệp Thần Phi trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Với một đám tiểu tử Luyện Khí kỳ, hắn cũng không muốn giấm diếm làm gì.
Dù họ không chịu thì hắn cũng có thể chọn một vài người trong gia tộc ra.
Cứ dùng sự chân thành và trung thực để đối đãi với nhau thôi, đâu cần phải tính toán âm mưu chi nhiều.
Nhưng đối mặt với sự thành thật của hắn, nhóm Phùng Chí lại im lặng.
Tu lại một công pháp khác là một quyết định cực kỳ khó khăn, nhất là khi Diệp Thần Phi đã nói rõ, đây là một hướng tu luyện hoàn toàn khác.
Có nguy cơ rủi ro rất cao.
Nhỡ đâu xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì đời họ xem như tiêu tùng.
Diệp Thần Phi cũng không sốt ruột, chậm rãi uống trà, cũng chờ đợi sự lựa chọn của bọn họ.
Rất lâu sau đó, bỗng nhiên có một người bước về phía trước, sau đó quỳ một gối xuống.
Là tiểu tử tên Mã Phương.
“Tiền bối, mạng ta là do ngài cứu về, tiểu nhân thân phận thấp hèn, không biết phải báo đáp ân tình này thế nào”.
“Bây giờ tiền bối cần đến, tất nhiên ta sẽ đồng ý không chút do dự!”
“Ta sẵn sàng thử công pháp mới của ngài!”
Vẻ mặt Mã Phương hết sức kiên quyết, có thể thấy hắn ta đã quyết định rõ ràng rồi.
Ngay sau đó, Phùng Chí cũng bước tới, cười nói: “Đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, ta đã nói sẽ không chùn bước, há có thể một miệng hai lời?”
“Tiền bối, ta cũng sẵn sàng thử!”
Hai người nói xong, Liễu Hồng và Vu Bằng Nghĩa bèn tiến tới, sánh vai với họ.
Thái độ cũng hết sức rõ ràng.
Diệp Thần Phi tươi cười, bốn thanh niên này cho hắn cảm nhận được cái gọi là nghĩa khí giang hồ gì đó.
Đây là một đức tính mà rất ít người có được.
“Đừng hối hận nhé?”
“Tất nhiên là không rồi!”, Phùng Chí nói như chém đinh chặt sắt.
“Được, chúng ta lập tức bắt đầu thôi”.
Diệp Thần Phi đứng dậy, thần niệm khổng lồ được thả ra, bao trùm lấy bọn họ, tất cả mọi bí mật trong người họ đều hiện lên không sót chút gì.
Phùng Chí: Luyện Khí tầng thứ tám, thiên phú tầm trung.
Mã Phương: Luyện Khí tầng thứ sáu, thiên phú khá thấp.
Liễu Hồng: Luyện Khí tầng thứ sáu, thiên phú khá thấp.
Vu Bằng Nghĩa: Luyện khí tầng thứ bảy, thiên phú tầm trung.
Phùng Chí và Liễu Hồng có căn cơ khá ổn, hai người còn lại thì hơi yếu hơn một chút.
Nhưng theo Diệp Thần Phi thì tất cả đều rối tinh rối mù.
Đó là tình hình chung của tán tu.
Họ tìm kiếm công pháp rất khó khăn, làm sao để ý đến việc nó có thích hợp hay không.
“Phùng Chí và Mã Phương, hai ngươi hãy xóa đi hết tất cả tu vi sẵn có, bắt đầu tu luyện lại một lần nữa”.
“Liễu Hồng, Vu Bằng Nghĩa, hai ngươi giữ nguyên phương thức tu luyện cũ, tu luyện đồng thời với Nguyên Thủy Công”.
Diệp Thần Phi nói: “Ta sẽ truyền dạy những triết lý của Nguyên Thủy Công cho các ngươi, sau đó các ngươi sẽ tự mò mẫm tu luyện”.
“Yên tâm, ta sẽ đích thân quan sát các ngươi, cứ thoải mái tu luyện, không cần phải lo sợ nguy hiểm gì”.
Diệp Thần Phi nhanh chóng sắp xếp xong tất cả mọi thứ.
Hắn chia bốn người thành hai nhóm, một nhóm bắt đầu từ con số không, một nhóm kết hợp với phương thức tu luyện sẵn có.
Bắt đầu từ con số không thì chẳng có gì để nói, tu luyện kết hợp là để những người khác cân nhắc khi chuyển hướng về sau này.
Quá trình bốn người họ bắt đầu tu luyện thì Diệp Thần Phong không có ý định tham gia vào, để họ tự mò mẫm tìm tòi.
Như thế mới có thể đạt được những số liệu thử nghiệm chính xác nhất.
Sau đó, Diệp Thần Phi lại tiến hành rót kiến thức cho bốn người họ, truyền toàn bộ triết lý của Nguyên Thủy Công vào sâu trong linh hồn.
Làm thể để bớt đi thời gian tìm hiểu công pháp.
Sau đó, bốn người bắt đầu tu luyện ngay trong viện.
Diệp Thần Phi ở bên cạnh hộ pháp, cẩn thận quan sát quá trình tu luyện của bốn người, tình trạng vận hành linh khí cùng với các loại biến hóa của cơ thể.
Hơn nữa, căn cứ theo những biến hóa này, xác định và hoàn thiện những chi tiết nhỏ của Nguyên Thủy Công.
Con đường tu luyện hoàn toàn mới này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Mãi đến khi trời tối, lần tu luyện đầu tiên mới dừng lại.
“Về hãy nghỉ ngơi cho khỏe, tổng kết lại những vấn đề trong quá trình tu luyện, không được thử tu luyện một mình để tránh xảy ra vấn đề đáng tiếc”.
“Ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho các ngươi nơi ở gần hơn một chút”.
Diệp Thần Phi dặn dò.
Tất cả đều được tiến hành hết sức thuận lợi.
Nhưng khi trời tối, Tùy Vân bỗng nhiên vội vã chạy tới.
“Đại ca, xảy ra chuyện rồi!”
Vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Huynh bảo đệ cử người đến Vạn Bảo các tiến hành giao dịch, đệ đã cử Tùy Hổ đi”.
“Nhưng sau khi giao dịch, trên đường về nó đã bị một đám người tập kích”.
“Tài nguyên mang từ Vạn Bảo các về đã biến mất không còn, Tùy Hổ trọng thương hôn mê!”
Tin tức bất ngờ ập đến khiến Diệp Thần Phi nhíu mày.