Lý Tình Nhi chợt sững người, người con gái này bị cái gì thế? Nói tới là tới? Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?
Trong lúc chần chừ, Lý Tình Nhi đã bất giác lùi về sau vài bước.
Phản ứng đó khiến sự tức giận và xấu hổ dâng lên trong lòng nàng ta, Lý Tình Nhi gào lớn: “Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Diệp Hoàng cười khẽ, lộ ra hai cái răng nhỏ, nói: “Không có gì, thấy cô ngứa mắt nên muốn đánh cô vậy thôi”.
Nói xong, nàng ta trực tiếp tung ra một đấm, sức mạnh đáng sợ xé gió lao về phía Lý Tình Nhi.
Lý Tình Nhi thật sự không ngờ Diệp Hoàng lại trực tiếp ra tay, bèn vội vàng đưa tay lên đỡ, khí thế cảnh giới Hóa Khí bỗng chốc dâng lên.
“Ầm!”
Tiếng va chạm thật lớn vang lên, giữa hai người bùng nổ thứ năng lượng mạnh mẽ, bọn Giang Phỉ Luyện Khí kỳ suýt chút nữa không thể đứng vững.
Khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, thì bỗng chốc trợn mắt há hốc miệng.
Luyện Khí kỳ Diệp Hoàng không hề nhúc nhích.
Mà Lý Tình Nhi cảnh giới Hóa Khí thì liên tục lùi lại mấy bước, mặt đất bị nàng ta giẫm mạnh tạo thành dấu chân thật to.
“Sao lại thế được!”
Lý Tình Nhi hết sức hoảng hốt, sau cú đấm đó, nàng ta chỉ thấy hai tay mình đang run lên.
Diệp Hoàng này sao có thể mạnh đến thế được cơ chứ!
“Cảnh giới Hóa Khí, cũng chỉ có thế mà thôi”.
Diệp Hoàng lại tung người lên, liên tục ra tay.
Cú đấm xé gió gào thét, tạo thành một hư ảnh giữa không trung.
Có thế thấy, quyền pháp của cô bé đã đạt tới một cảnh giới rất cao!
Lý Tình Nhi hoảng hốt, chỉ có thể bị động chịu đòn, liên tục lùi về phía sau, có thể nói là bị đè ra đánh.
Mấy người xung quanh cũng ngơ ngác, bọn họ chưa từng thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại có thể đánh cho cảnh giới Hóa Khí không cách nào đánh trả như vậy.
Từ khi nào Diệp gia xuất hiện một yêu nghiệt như thế!
“Bốp!”
Lý Tình Nhi bất cẩn bị Diệp Hoàng đá vào ngực, ngã xuống đất, giữa mặt đất xuất hiện một dấu giày dính bùn đất.
“Dừng tay!”
“Cô dám!”
Mấy người Lý Tình Nhi dẫn theo lập tức xông tới, che chắn trước mặt nàng ta, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Mấy người sau lưng Diệp Hoàng cũng nhanh chóng tiến lên, giằng co với bọn họ, khí thế ngất trời.
Diệp Hoàng hất tay bảo họ lùi lại, một mình bước ra, nói: “Ta sẽ không nhiều lời, trả những thứ cô vừa lấy lại cho họ đi, ta sẽ không gây chuyện với cô nữa”.
“Nếu không”.
“Ta cũng rất thích so chiêu với tất cả các ngươi”.
Diệp Hoàng xoay cổ tay, khiến người Lý gia sợ đến mức vội vã lùi lại phía sau.
Bọn họ đã chứng kiến hết quá trình chiến đấu lúc nãy.
Cả Lý Tình Nhi cảnh giới Hóa Khí cũng đánh không lại, sao bọn họ đánh nổi yêu nghiệt này cơ chứ!
“Diệp Hoàng!”
Bỗng nhiên, giọng nói của Lý Tình Nhi vang lên sau lưng nhóm người Lý gia.
Giọng nàng ta khàn khàn, có thể nói là cắn răng nghiến lợi gọi tên Diệp Hoàng.
“Đây là do cô ép ta!"
Nàng ta lại cất tiếng.
Nhất thời, một hơi thở mạnh mẽ bỗng chốc dâng lên, người Lý gia cuống quít né đi.
Họ trông thấy một cây roi xám tỏa ra vầng sáng mờ ảo, dùng tốc độ như sét đánh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Diệp Hoàng.
Ánh mắt Diệp Hoàng chợt sững lại, trường kiếm được tuốt khỏi vỏ.
Sau tiếng vang trong trẻo, trường kiếm và roi chạm vào nhau.
“Ầm!”
Lại là nguồn năng lượng mạnh mẽ bùng nổ, động tĩnh còn đáng sợ hơn lần trước!
Đại thụ trên đỉnh đầu lập tức bị chém đứt, chẳng còn mấy cành lá, rơi xuống đất.
Dưới đất, mấy vết kiếm thật sâu lấy Diệp Hoàng làm trung tâm uốn lượn chém về bốn phương tám hướng.
Có một vết kiếm lướt qua tảng đá bên cạnh, trực tiếp chém đứt, mặt cắt bằng phẳng và bóng loáng như gương.
Trường kiếm màu xanh da trời ông ông rung lên giữa không trung.
Mà cây roi kia thì đã bị cắt thành mấy mảnh, rơi lả tả xuống đất.
Bốn phía chìm vào sự yên tĩnh đầy quỷ dị.
Mọi người đứng nghệt mặt ra, hoảng sợ nhìn bóng lưng màu tím kia, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Lý Tình Nhi thì đã nằm chống một tay xuống đất, tay kia cầm cây roi đã gãy, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Sao lại như thế, sao có thể như thế được”.
“Dây Gai Độc của ta là linh khí huyền cấp cơ mà, tại sao”.
Nàng ta thì thào trong miệng.
Diệp Hoàng chậm rãi cất trường kiếm đi.
Hơn hai tháng ra ngoài trải nghiệm, lực chiến của cô bé đã tăng lên rất nhiều. Cô bé biết ngay linh kiếm phụ thân tặng cho không phải là vật tầm thường mà.
“Giao trứng mãng xà xanh ra đây, ta tha cho cô một con đường sống”, Diệp Hoàng thản nhiên nói.
Sau một thoáng im lặng, Lý Tình Nhi đứng dậy khỏi mặt đất.
Tuy nàng ta không bị thương gì nặng, nhưng áp lực và nỗi nhục nhã Diệp Hoàng ban tặng, còn đau hơn vết thương trên cơ thể nàng ta rất nhiều.
Lý Tình Nhi lấy bảy quả trứng mãng xà xanh ra, ném xuống đất, liếc mắt nhìn Diệp Hoàng, hừ lạnh: “Có bản lãnh thì cô hãy tham gia trận chiến thành Vân Tiêu năm nay đi”.
“Đến lúc đó, chắc chắn Lý Kỳ ca ca sẽ báo thù cho ta!”
Nói xong, nàng ta không dám ở lại nữa, vội vàng rời khỏi nơi đó.
Nhìn theo bóng lưng nàng ta, Diệp Hoàng lại khẽ thì thào: “Đại công tử Lý gia, Lý Kỳ hả”.
“Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi”.