Giang Phỉ kinh ngạc, nàng ta vội vàng nói: “Rất cảm ơn ngài đã quan tâm”.
“Chỉ có điều…”
“Đậu Hoa kia thân phận không tầm thường, nghe nói có quan hệ rất sâu đậm với gia tộc nhị lão gia, ngài nhất định phải chú ý đó!”
Người trung niên ngẩn người, bỗng nhiên cười ha ha.
“Ta chỉ là làm việc công bằng, không nói đến quan tâm”.
“Ngoài ra”.
“Ta chính là nhị lão gia nhà họ Diệp mà cô nói trong miệng”.
Giang Phỉ: “…”
Mấy ngày nay nhà họ Diệp xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất là do Vệ Nguyên đưa tới.
Sau khi cậu ta xảy ra mâu thuẫn với Đậu Hoa, phần lớn tán tu ngoại lai trong lòng đều mặc niệm thay cậu ta.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy loại chuyện này quá nhiều.
Một dã tu vừa tiến vào một gia tộc lớn, lại còn đắc tội với nhân vật quyền quý nhà người ta.
Ha ha, nhìn thế nào cũng là nhân vật chê mạng lớn.
Nhưng ai có thể ngờ, Vệ Nguyên đi ra không chút tổn hao, mà cái tên Đậu Hoa kia ỷ vào mình có mối quan hệ mà hành sự ngông cuồng, lại nhận được sự trừng phạt nghiêm trọng.
Nghe nói tiền lương nửa năm cũng bị tịch thu rồi.
Đây quả thực là đánh vỡ giá trị quan của bọn họ.
Nhà họ Diệp vậy mà giúp người hợp lý chứ không giúp người thân, quả thực là chuyện chưa từng nghe nói qua.
Hơn nữa sau khi Vệ Nguyên xảy ra chuyện, mấy chi thứ và chi mạch của nhà họ Diệp cũng vì một vài hành động quá giới hạn nào đó mà bị trừng phạt nghiêm khắc.
Ngược lại một vài tu sĩ ngoại lai biểu hiện xuất sắc thì được gia tộc trọng điểm cất nhắc, leo lên vị trí cao.
Nhất thời, các tán tu nhiệt tình bung sức, làm việc tận tâm tận lực.
Mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều tán tu liền tự cho rằng là người của nhà họ Diệp, cũng vì thế mà cảm thấy tự hào.
Một chuyện lớn khác chính là cuộc chiến thành Vân Tiêu một tháng sau.
Nhà họ Diệp sẽ chọn ra năm tuấn kiệt xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ dưới hai mươi tuổi, là người xuất chinh đại diện cho nhà họ Diệp lần này.
Ba người Diệp Hoàng, Diệp Long, Diệp Cầm Dao trúng tuyển không một chút hồi hộp.
Hai người khác thì phải tranh giành ác liệt trong gia tộc.
Phần vinh quang này không ai muốn chắp tay nhường cho người khác.
Thanh niên dưới hai mươi tuổi nhà họ Diệp, Luyện Khí kỳ tạm thời không cân nhắc, cảnh giới Hóa Khí tổng cộng có mười chín người.
Phần lớn bọn họ đều đột phá trong quá trình lịch luyện lần này, ví dụ như Diệp Hiểu Hiểu, hai đứa con trai của Diệp Tùy Vũ là Diệp Uy và Diệp Bá.
Sau khi trải qua chiến đấu kịch liệt, hai thí sinh cuối cùng đã được quyết định.
Một người chính là Diệp Hiểu Hiểu đột phá ngay trong lần lịch luyện đầu tiên, thiên phú của cô bé rất tốt, ngộ tính cũng mạnh, bây giờ đã đột phá đến Hóa Khí tầng ba.
Gần như với phương thức nghiền ép, cô bé đã chiến thắng tất cả người khiêu chiến khác.
Mà một người khác thì nằm ngoài dự liệu của đại đa số người.
Diệp Khiêm.
Thiên phú và thực lực của Diệp Khiêm thật ra cũng không xuất chúng lắm, vào tháng trước khó khăn lắm cậu mới đột phá cảnh giới Hóa Khí.
Điều nổi danh duy nhất chính là thái độ làm người của cậu.
Điều này khiến cậu tập hợp một nhóm lớn tán tu dưới tay mình, gần như sắp đuổi kịp quy mô của Thiên Loan Điện và Chân Long các, là thế lực lớn thứ ba của thế hệ trẻ cùng lứa nhà họ Diệp.
Mà tính cách của cậu nho nhã hiền hòa, cậu cũng không dính dáng đến loại chuyện khoe khoang này.
Ai biết được lần chọn lựa này, không biết vì sao Diệp Khiêm quả thực giống như liều mạng, từng bước một giết lên, cuối cùng đánh bại Diệp Uy Hóa Khí tầng hai và trở thành người cuối cùng.
Đến đây, năm người dự thi nhà họ Diệp đã được quyết định.
Lúc này, năm nguời bọn họ đang đứng trong sân nhà của Diệp Thần Phi.
“Thiếu niên à”.
Diệp Thần Phi nhìn năm người trước mặt, bọn họ sẽ là nhóm cự long đầu tiên bay lên của nhà họ Diệp.
Tu vi của mấy người ở trong mắt Diệp Thần Phi đều là nhìn không bỏ sót.
Diệp Hoàng: cảnh giới Hóa Khí tầng ba, thực lực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Cô bé này cả ngày ăn cơm trên bếp của Diệp Thần Phi, đề thăng chậm mới là có quỷ.
Diệp Long: Hóa Khí tầng năm, cơ bản vững chắc.
Diệp Cầm Dao: Hóa Khí tầng năm, khí chất xuất thần.
Diệp Hiểu Hiểu: Hóa Khí tầng ba, con ngươi đảo loạn, dáng vẻ tinh quái.
Diệp Khiêm: Hóa Khí tầng một, khóe miệng và mặt còn có máu ứ đọng, hơn nữa dường như còn có dáng vẻ bị nội thương.
“Một cuộc tuyển chọn thôi mà, tại sao ngươi lại liều mạng như vậy?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Ánh mắt Diệp Khiêm điềm tĩnh: “Cha nói với cháu, lần dự thi này, đại bá người sẽ đích thân chỉ điểm”.
“Cho nên cháu không thể bỏ qua cơ hội lần này, vì cháu không muốn bị người ta gọi là cả đời viện trưởng”.
“Viện trưởng?”, Diệp Thần Phi kỳ quái hỏi.
“Cha”, Diệp Hoàng lên tiếng giải thích: “Bởi vì trong lần lịch luyện này, người Diệp Khiêm nhận làm đường đệ phần lớn đều là cô nhi”.
“Cho nên những người khác ngấm ngầm ở sau lưng đặt cho đệ ấy biệt hiệu viện trưởng cô nhi viện”.
Diệp Thần Phi bừng tỉnh.
Mấy tháng trước, đứa cháu này đi tìm hắn và đã nhắc đến chuyện này.
Nhớ lúc đó, mình đã rất ủng hộ cậu.
Đương nhiên bây giờ cũng vậy.
“Vậy thì hãy cố gắng lên, danh tiếng đều do bản thân mình kiếm được”, Diệp Thần Phi nói.
Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển hướng năm người.
“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ căn cứ vào tình hình bản thân các ngươi, phân chia tiến hành huấn luyện đặc biệt”.
“Ta chỉ nói rõ một chút, dù các cháu nhìn thấy cái gì cũng không cần hỏi nhiều, nỗ lực đề thăng bản thân là được”, Diệp Thần Phi trực tiếp tiến vào chủ đề chính.