“Đại bá, người không cho cháu một chút khích lệ hay áp lực sao, ví dụ như chỉ cho phép thắng không được phép thua”, Diệp Hiểu Hiểu cười đùa nói.
Diệp Thần Phi mỉm cười: “Tại sao ta phải nói mấy thứ này?”
“Bởi vì trước kia khi cha huấn luyện bọn cháu thì đều có dáng vẻ như vậy, ông ấy muốn cháu đánh bại đường ca Diệp Uy, tỷ cháu đánh bại ca ca Diệp Long”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Cầm Dao và Diệp Long ở bên cạnh sắc mặt liền ngượng ngùng.
Nha đầu này cũng biết chọn trường hợp đấy.
Diệp Thần Phi cười ha ha, với tính cách của Tùy Báo, quả thật sẽ nói ra mấy lời này.
Chẳng trách hai cô con gái của ông ta lại xuất sắc như vậy.
“Ta sẽ không nói những lời này, bởi vì…”
“Sau lần huấn luyện đặc biệt này, đối mặt với mấy tên trâu bò nhà họ Lý và nhà họ Đường, các cháu ắt sẽ thắng”, Diệp Thần Phi nói.
Mấy người nín cười, dường như cảm thấy rất hứng thú với từ “trâu bò” này.
Nào có hình dung người ta như vậy chứ.
“Ta chỉ yêu cầu các cháu đừng quên, dù sau này thế nào, rễ của các cháu sẽ ở đây”.
Diệp Thần Phi chỉ chỉ dưới chân.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi”.
Diệp Thần Phi nhìn về phía Diệp Hoàng đầu tiên, hắn rõ hơn ai hết về tình hình của con gái.
Về mặt kiếm đạo, Diệp Hoàng đã bước một bước nhỏ.
Nền tảng kiếm pháp đã thông hiểu, Thí Thần Cửu Kiếm đạt đến Tiểu Thành.
Thiếu sót duy nhất của cô bé là ý.
Kiếm ý.
Chỉ có ma luyện ra kiếm ý mới tính là bước ngoặt chân chính đầu tiên về mặt kiếm đạo.
Phương thức mài kiếm ý có rất nhiều, ví dụ như so chiêu với cao thủ tinh thông kiếm đạo, hoặc là tu hành trong kiếm trận cường đại nào đó, rất nhiều thế lực lớn đều nuôi dưỡng đệ tử nòng cốt nhà mình như vậy.
Nhưng đương nhiên Diệp Thần Phi sẽ không dùng loại thủ đoạn rác rưởi này.
“Diệp Hoàng đi theo ta, mấy người các cháu chờ đợi một chút”.
Diệp Thần Phi giơ ống tay áo, lập tức hai người biến mất khỏi đình viện.
Không ai phát hiện thân ảnh bọn họ đã xuất hiện cách mặt đất mấy vạn dặm.
Nếu như dùng góc độ kiếp trước để nhìn, làn sóng này chính là ở tầng khí quyển.
Trên vạn dặm, cuồng phong thổi loạn như đao cắt, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ ở đây, e rằng cũng sẽ hóa thành phấn vụn trong nháy mắt.
Một hào quang trong suốt bảo hộ hai người, bọn họ sừng sững trong cuồng phong, chót vót bất động.
“Đây chính là Nhất Trùng Thiên”, Diệp Thần Phi nói.
Trong mắt Diệp Hoàng tràn đầy tò mò, cô bé chưa từng đến độ cao như vậy.
“Cha, con tu luyện ở đây sao?”, Diệp Hoàng hỏi.
Tu luyện ở nơi cao vạn dặm, quả thật là quá sướng!
“Đương nhiên không phải, đây là nơi nào chứ?”
Diệp Thần Phi ngẩng đầu lên, hắn khẽ giơ tay, hai người tiếp tục lên trên.
Dọc theo đường đi, bọn họ trải qua biển mây mênh mông, sương mù mịt mờ dày đặc, thiên địa màu vàng, còn có khu vực khủng khiếp tràn đầy sấm chớp mưa bão.
Cuối cùng bọn họ đến một thế giới bảy sắc rực rỡ tươi đẹp.
Nơi này giống như thế giới đồng thoại vậy, sắc trời có các loại màu sắc khác nhau, biến ảo khó lường, quả thực chính là cảnh tượng trong mộng.
“Cha, đây là đâu?”
Diệp Thần Phi khẽ mỉm cười: “Cửu Trùng Thiên, cũng gọi là bên bờ thế giới”.
“Hướng ra ngoài chính là hỗn độn vô tận”.
Diệp Hoàng há to miệng, nơi này chính là bên bờ thế giới?
Trong sách cổ nói, bên bờ thế giới vô biên vô tận, nơi này không có gì cả, chỉ có sự hủy diệt và hỗn độn vô cùng.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không phải vậy, ngược lại giống như tiên giới.
“Vẻ mỹ lệ trước mắt chưa chắc xinh đẹp như con thấy đâu”, Diệp Thần Phi cười một tiếng, sau đó đưa ra một chiêu, một ánh sáng màu tím bị hắn bắt sống trong lòng bàn tay.
Ánh sáng tím lẳng lặng trôi lơ lửng, xem ra vô hại với người và súc vật.
Sau đó, Diệp Thần Phi lấy ra một cây gậy đen từ trong nhẫn trữ vật.
“Đây là một loại vũ khí địa cấp cực phẩm, do hắc kim trong địa tâm chế tạo thành, được gọi là vô địch, vĩnh viễn không hư hại”.
“Nhìn xem”.
Diệp Thần Phi ném cây gậy màu đen trong lòng bàn tay ra không gian, chậm rãi chạm tới sắc trời màu tím.
Vào lúc vừa chạm vào, cây gậy dừng lại trong giây lát.
Ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Diệp Hoàng, cây gậy đen liền tan ra, hóa thành vô số bột vụn nhỏ, biến mất không thấy.
“Đây là lực lượng chôn vùi”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hoàng khó khăn nuốt nước miếng, nhếch miệng nói: “Cha, con sẽ không cần phải dùng thứ đồ này tu luyện chứ?”
Cái này cũng quá kinh khủng!
Diệp Thần Phi mặt tươi cười: “Cần”.
“Nhưng con yên tâm, ta sẽ căn cứ theo thực lực của con, cắt giảm lực lượng của nó xuống một phần một trăm triệu”.
“Cùng với sự trưởng thành của con, nó cũng sẽ từ từ tăng trưởng”.
“Cha rất hy vọng một ngày có thể nhìn thấy con chiến thắng chúng nó, nắm nó trong tay”.
Vẻ mặt Diệp Hoàng phức tạp, sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng, cô bé gật đầu.
“Con tuyệt đối sẽ không để cha thất vọng đâu!”
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Diệp Hoàng, Diệp Thần Phi quay về đình viện.
Lúc này cũng mới qua một khắc đồng hồ.
Ba người vẫn đứng ở nơi đó, chờ đợi Diệp Thần Phi trở về.
Chỉ có Diệp Hiểu Hiểu đang lén ăn nho Diệp Thần Phi đặt dưới cây liễu.
Thấy hắn quay về, cô bé mới vội vàng chạy về vị trí của mình, vùi đầu đứng ngoan ngoãn.
Diệp Thần Phi không khỏi tức cười, cô bé vẫn thật là lanh lợi.
Nhưng hắn cũng không để ý, mỗi người đều có tính cách riêng, nếu ai cũng giống như Diệp Khiêm trầm mặc ít nói, làm việc quy củ, vậy cũng chẳng có gì thú vị.