Trên môi cô bé cũng có chút bảo thạch lam, trông rất huyền bí.
“Được rồi, sau khi ra ngoài, ta sẽ cho cháu một trăm triệu linh thạch tiền tiêu vặt”, Diệp Thần Phi cười nói.
Chắc chắn cô bé này vẫn đang nghĩ đến linh thạch.
Nhưng nếu hắn đã hứa với cô bé thì đương nhiên sẽ không đổi ý.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức đi xuống khỏi xích đu, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Phi: “Bao nhiêu?”
“Một trăm triệu”.
Diệp Hiểu Hiểu chợt nhảy cẫng lên, ôm lấy Diệp Thần Phi.
“Đại bá, người đúng là đẹp trai, cháu yêu người lắm!”
Diệp Thần Phi lạnh nhạt đẩy cô bé ra: “Bớt đi, khi nãy cháu còn muốn dùng gạch đánh ta đấy”.
“Hi hi, cháu chỉ đùa với người thôi, cái đó cũng làm bằng kẹo mà”, Diệp Hiểu Hiểu đùa nói.
“Được rồi”, Diệp Thần Phi bĩu môi: “Cuộc chiến thành Vân Tiêu sắp bắt đầu, nếu cháu chịu ra sức, ta sẽ có thưởng thêm”.
“Chuyện nhỏ!”
“Cháu sẽ lén trộm kho của Lý gia, để xem bọn họ lấy cái gì để chiến đấu”.
“Cả Đường Doanh Doanh đáng ghét của Đường gia nữa, nếu gặp nàng ta, cháu sẽ lột quần của nàng ta, xem nàng ta có kiêu ngạo được nữa không”.
“Còn nữa…”
Diệp Hiểu Hiểu không ngừng nói một tràng về “kế hoạch hoành tráng” của cô bé.
Diệp Thần Phi giơ tay đỡ trán, chợt thấy hối hận vì để cô bé tiến vào Mộng Hư giới.
Hắn vừa đào tạo ra một ma vương hại đời rồi!
Sau khi về đến nhà, Diệp Thần Phi lại đi tìm Diệp Khiêm.
Trải qua một tháng học hành vất vả, Diệp Khiêm ngày càng giống một tiên sinh dạy học.
Đương nhiên “Sơn Hải Đồ Lục” mà Diệp Thần Phi tự tay viết cũng đã giúp thực lực của Diệp Khiêm có thay đổi.
Tu vi của cậu đã đạt tới Hoá Khí tầng sáu.
Còn bốn người khác:
Diệp Hoàng: Hoá Khí tầng bảy.
Diệp Long: Hoá Khí tầng tám.
Diệp Cầm Dao: Hoá Khí tầng mười hai đại viên mãn.
Diệp Hiểu Hiểu: Hoá Khí tầng bảy.
Đến lúc này, năm người xuất chiến cũng Diệp gia chính thức xuất quan.
Sóng gió sắp đến!
Tuý Mộng Viên là một khu vườn cỡ lớn được Tuý Mộng lâu xây dựng, nằm ở một nơi gần trung tâm thành Vân Tiêu.
Bình thường, những người ra vào Tuý Mộng Viên đều là người có thân phận hiển hách, tu vi cao cường.
Nhưng vào những ngày quan trọng, Tuý Mộng Viên sẽ cho phép nhiều kiểu người vào hơn.
Ví dụ như cuộc chiến thành Vân Tiêu hai năm một lần.
Ba ngày trước trận chiến, vô số anh tài trẻ tuổi đều sẽ được cho phép đi vào Tuý Mộng Viên tham quan, dần dần, đây trở thành một truyền thống, cũng được đặt cho một cái tên.
Hội Tuý Mộng.
Hôm nay là ngày hội Tuý Mộng đầu tiên.
Rất đông tu sĩ trẻ tuổi đi đến đây, muốn mượn cơ hội gặp được con cháu được đào tạo chủ yếu của ba gia tộc lớn mà bình thường rất khó gặp.
Đương nhiên có thể kết bạn với họ thì càng tốt.
Có điều bên Tuý Mộng Viên đã đoán trước được điều này.
Vì để tránh khách quý không bị quấy rầy, nên họ đã chia Tuý Mộng Viên ra làm hai khu vực.
Tầng ngoài là khu vực của tu sĩ thông thường.
Tầng trong là khu vực của những tu sĩ trẻ tuổi địa vị khá cao hoặc có chút danh tiếng, còn có một vài thiên tài ưu tú đến từ vùng khác.
Ví dụ như thiếu niên da ngăm đến từ thành Hắc Nham, còn có thiếu nữ kiêu ngạo đến từ thành Hoàng Diệp.
Bọn họ dẫn theo người hầu, mỗi người chiếm một đình nghỉ mát, đều rất thoải mái.
Đột nhiên có người hô to.
“Người của Lý gia đến!”
Mọi người quay đầu nhìn sang, thấy mấy tu sĩ trẻ tuổi đang chậm rãi bước tới.
Người dẫn đầu tràn đầy khí thế, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
“Hắn ta chính là Lý Kỳ!”
“Còn có Lý Nhiên, Lý Minh, Lý Tuyết Bình nữa. Ngoài Lý Sênh Ca, bốn người xuất chiến của Lý gia đều đến đông đủ rồi”.
Có người nhận ra bọn họ.
Mấy ngày trước, ba gia tộc lớn đã công bố danh sách xuất chiến của mình.
Đây là thông lệ, cũng là để làm nóng người, thể hiện sức ảnh hưởng của gia tộc.
Tên của mười lăm người dự đã được mọi người nhớ kỹ từ lâu.
Dưới ánh nhìn của mọi người, nhóm người Lý gia chậm rãi đi tới đình nghỉ mát đã được chuẩn bị từ trước..
“Trời ạ, Lý Kỳ này đúng là có khí thế, rốt cuộc hắn ta đã có được cơ duyên gì vậy!”
Có người hô to.
Thiếu niên của thành Hắc Nha nghiêm túc gật đầu, hắn ta cảm nhận được một sự áp lực không nhỏ từ trên người Lý Kỳ.
Nhưng cô gái của thành Hoàng Diệp thì chỉ nhìn thoáng qua, sau đó khinh thường quay mặt sang chỗ khác.
“Kém quá xa”.
Nàng ta không kiêng nể gì nói một câu.
Lời này khiến một vài tu sĩ thành Vân Tiêu cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể phản bác.
Thành Hoàng Diệp người ta mạnh hơn thành Vân Tiêu!
“Nhìn kìa! Người của Đường gia đến rồi, đó là Đường Thiếu Khanh!”
Chỉ một lát sau, lại có người hét to, dường như cố ý hô cho thiếu nữ của thành Hoàng Diệp nghe.
Nhưng cũng thật sự thu hút sự chú ý của nàng ta.
Năm người xuất chiến của Đường gia đều có mặt.
Dẫn đầu là một thiếu niên mặt hơi tròn, hắn ta không được cao, tay cầm một cây quạt xếp, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.
Bốn người còn lại lần lượt là Đường Niệm, Đường Mộng Tiên, Đường Vô Hoa, Đường Doanh Doanh.
Tổng cộng ba nam hai ngữ.
“Đường Thiếu Khanh của chúng ta là thiên tài trẻ tuổi Hoá Khí tầng mười đấy!”
Có người cố ý nói với thiếu nữ của thành Hoàng Diệp.