Sau đó, cô bé đột nhiên siết tay, chiến ý bỗng chốc dâng lên!
Mọi người xung quanh như bùng nổ, tiếng gọi tên Diệp Hoàng sắp phá nát cả mây trời.
“Ha ha, Diệp lão đệ, nữ nhi này của ngươi đúng là uy thế hừng hực nha”, Lý Lưu Tô ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Cảnh tượng vừa nãy khiến Lý Lưu Tô giật nảy mình.
Chưa từng thấy một thanh niên nào có được khí tràng và lực kêu gọi mạnh mẽ như thế.
“Đúng đó, đúng đó, ta cũng rất vui mừng”, Diệp Thần Phi vui cười hớn hở nói.
Cơ bắp trên mặt Lý Lưu Tô co giật, theo lẽ thường mà nói, lẽ ra ngươi nên khiêm tốn một chút mới đúng chứ? Tại sao lại thừa nhận nhanh vậy?
Không diễn theo đúng kịch bản rồi.
“Hừ, căng quá sẽ gãy đấy”, lúc nãy, Đường Chính bên cạnh cũng lên tiếng nói.
“Đúng đó, đúng đó, nhưng mà ta không quan tâm”, Diệp Thần Phi chẳng thèm để ý.
Hai nhà tự tìm phiền muộn, ai cũng mệt mỏi nên không thèm nhắc lại nữa.
“Văn thúc, nàng chính là Diệp Hoàng”.
Trên khán đài, một thiếu niên ngăm đen đang nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
“Đúng là bất phàm”, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, nàng chính là nữ tử hấp dẫn nhất ta từng gặp!”, thiếu niên ngăm đen nhìn Diệp Hoàng giữa lôi đài với ánh mắt si mê.
“Ha ha, Mễ Phong, tên tiểu này cuối cùng cũng hiểu ra rồi”, người đàn ông trung niên cười nói.
Mễ Phong thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng sau đó lại biến thành vẻ phiền muộn: “Nhưng nàng quá vĩ đại, Văn thúc, ta không xứng với nàng”.
“Sợ cái gì?”, người đàn ông trung niên vỗ vai hắn ta: “Ít nhiều gì con cũng là con trai của thành chủ thành Hắc Thạch, hơn nữa chỉ mới tu luyện ba năm đã là Hóa Khí tầng thứ tám rồi”.
“Bàn về thiên phú, con cũng không thua kém Diệp Hoàng”.
“Nhưng”, Mễ Phong đang muốn nói gì đó thì lại bị người đàn ông trung niên ngắt lời.
“Được rồi, sau sự kiện này, ta sẽ đi tìm gia chủ nhà họ Diệp để bàn chuyện”, người đàn ông trung niên nói.
Mễ Phong quay đầu nhìn bóng dáng trên lôi đài, cuối cùng gật đầu.
Đấu trường chìm trong âm thanh ầm ĩ và huyên náo rất lâu.
Chờ đến khi nó thoáng yên tĩnh lại, thì Cốc Vạn Tâm tiếp tục tươi cười nói: “Thế thì tiếp theo đây sẽ là người xếp hạng thứ hai trong lần trước, nhà họ Lý sẽ quyết định chọn ai để nghênh chiến với Diệp Hoàng đây”.
Đây là một trong những quy tắc chiến đấu.
“Không cần”.
Nhưng Diệp Hoàng lại đột nhiên lên tiếng.
Cô bé xem danh sách tham chiến của nhà họ Lý, vỏ kiếm trong tay chỉ về phía người đứng giữa.
“Ta chọn khiêu chiến Lý Kỳ nhà họ Lý!”
Lý Kỳ dưới đài bỗng chốc ngây ngẩn.
Bọn họ vốn định cử ra Lý Tuyết Bình yếu nhất để thử sức mạnh của Diệp Hoàng.
Nhưng không ngờ Diệp Hoàng lại chủ động khiêu chiến.
Cốc Vạn Tâm cũng thoáng kinh ngạc nói: “Cô bé chắc chưa, theo quy tắc, nếu chủ động khiêu chiến thì thắng hay thua cũng phải đánh tiếp trận tiếp theo”.
“Không sao”.
Diệp Hoàng mang nụ cười tự tin trên môi.
“Hôm nay, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, nhà họ Diệp này đã hoàn toàn khác xưa rồi!”
Tiếng ồn ào huyên náo lại vang lên.
Phải can đảm đến mức nào mới lựa chọn liên hoàn chiến như thế!
Nên biết, đây là trận chiến ảnh hưởng đến hai năm phát triển của gia tộc trong tương lai, cẩn thận một chút cũng không mất mặt nào.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Hoàng, Cốc Vạn Tâm thoáng thở dài: “Thế thì được rồi”.
“Chúng ta cùng chào đón niềm kiêu hãnh của nhà họ Lý, Lý Kỳ!”
Vẻ mặt Lý Kỳ dưới dài thay đổi rất nhanh.
Mấy ngày trước ở Túy Mộng Viên, tuy chỉ thoáng nhìn từ xa nhưng hắn ta có thể phát hiện Diệp Hoàng này có điều bất thường, khiến hắn ta không thể nhìn thấu.
Nhưng nhớ tới những tiến bộ của mình trong suốt những ngày qua, Lý Kỳ nắm chặt thanh kiếm trong tay, cất bước đi lên lôi đài.
“Lý Kỳ ca ca cố lên, đánh chết kẻ ngạo mạn đó đi!”
Lý Tình Nhi hét lớn, lần trước ở đỉnh núi cao Thanh Cổ, nàng ta đã chịu khá nhiều thiệt thòi trong tay Diệp Hoàng.
Khi đó nàng ta đã để lại một câu, rằng sẽ bảo Lý Kỳ tới giải quyết Diệp Hoàng.
Hôm nay, cuối cùng điều ước cũng đã thành hiện thực.
Nàng ta hoàn toàn tin tưởng vào Lý Kỳ.
Cảm nhận được sự ủng hộ phía sau, Lý Kỳ cố bình tĩnh lại, cất bước đi tới.
“Thế thì, trận chiến bắt đầu!”
Trận chiến thành Vân Tiêu chính thức mở màn.
Diệp Hoàng và Lý Kỳ đứng đối mặt nhau, cùng với khí thế như vũ bão xung quanh, khí thế hai người đều nhanh chóng tăng lên.
Diệp Hoàng, hình ảnh cuối cùng là Hóa Khí tầng thứ tám.
Còn Lý Kỳ, cảnh giới một đường vượt lên, lao thẳng lên Hóa Khí tầng thứ mười!
Mọi người giật mình bật thốt.
“Lý Kỳ lại còn chơi trò ẩn giấu tu vi!"
“Lần này nguy rồi, Hoàng tiên tử phải chịu khổ rồi!”
Mọi người đều cảm thấy lo lắng cho Diệp Hoàng.
Nhưng Diệp Hoàng đứng đối diện Lý Kỳ vẫn bình tĩnh trước sau như một.
“Đắc tội!”
Lý Kỳ nói xong thì bảo kiếm đã tuốt khỏi vỏ.
Cơ thể hắn ta liên tục lướt qua lôi đài, tạo thành một hư ảnh, khiến con người ta phải hoa cả mắt!
“Đây là Đạn Ảnh Bước, thân pháp huyền cấp bậc trung, Lý Kỳ vừa mới tung chiêu đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ như thế rồi!”
Có người nhận ra công pháp Lý Kỳ sử dụng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chợt thấy Lý Kỳ nhanh chóng rút trường kiếm ra, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Diệp Hoàng.
Dường như hắn ta muốn dùng một chiêu để đánh bại Diệp Hoàng!
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Hư ảnh của Lý Kỳ dần tan biến, chỉ còn mỗi bản thể.
Nhưng đòn tấn công của hắn ta đã bị Diệp Hoàng vững vàng chặn lại.
Thậm chí, Diệp Hoàng còn chưa lấy kiếm ra.
“Làm màu”.
Diệp Hoàng cười lạnh.
“Vẫn chưa hết đâu”.