Lý Sênh Ca quay đầu nhìn Diệp Khiêm, cơn tức giận vô tận gần như muốn nuốt chửng hắn ta.
Nhưng lúc này, Diệp Khiêm đã viết ra từ thứ hai.
Biển.
Một làn gió mát thổi vào từ đỉnh đầu Lý Sênh Ca.
“Vẫn chơi chiêu này!”
Lý Sênh Ca phẫn nộ chuẩn bị xông lên.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp di chuyển thì đột nhiên gió thét rít gào khiến hắn ta suýt thì không đứng vững.
Hơi thở ẩm ướt xen lẫn mùi máu tanh xộc vào lỗ mũi hắn ta.
Dưới chân hắn ta đã cảm giác có chất lỏng chảy ra.
“Chỉ là ảo cảnh thôi mà, ngươi có mỗi chút thủ đoạn này thôi hả?”
Lý Sênh Ca quát lớn rồi mở mắt.
Trong mắt hắn ta loé lên ánh sáng màu đỏ.
Xung quanh hắn ta đã trở thành một bãi biển, mà bãi biển này có màu đỏ.
Đó là máu.
Thảo nào vừa nãy hắn ta cảm giác dưới chân nhớp nháp như vậy.
Biển máu không ngừng dâng lên, chẳng mấy chốc đã đến thắt lưng Lý Sênh Ca.
Hắn ta giơ tay, lòng bàn tay đầy máu chậm rãi chảy xuống.
“Ngươi từng nói máu là thứ mà ngươi thích nhất, ngươi rất vui vẻ với nó”.
“Vậy thì từ từ hưởng thụ đi”.
Giọng Diệp Khiêm vọng lại từ bốn phương tám hướng.
“Ảo cảnh thôi, đều là ảo cảnh!”
“Chờ ta ra được, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lý Sênh Ca hét lớn, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Chỉ cần bình tĩnh thì nhất định sẽ thoát được khỏi ảo cảnh này!
Biển máu vẫn đang từ từ dâng lên.
Dần dần chảy vào trong mũi hắn ta.
Mùi máu tanh nồng cùng với cảm giác ngộp thở bỗng ập đến dữ dội.
Lý Sênh Ca cố gắng xoa dịu cảm xúc, tất cả chỉ là ảo giác, không có lực sát thương.
Nhưng cảm giác ngột ngạt càng ngày càng mãnh liệt!
Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn ta thật sự sẽ chết.
Cuối cùng Lý Sênh Ca vẫn không nhịn nổi, hét lên thật lớn phun ra rất nhiều bọt khí rồi bơi về phía bờ biển.
Nhưng dù hắn ta có bơi thế nào cũng chẳng thể thoát ra được tới mặt biển.
Một cảm xúc mang tên tuyệt vọng đã nhen nhóm trong lòng hắn ta rồi bắt đầu lan ra nhanh chóng.
Hoảng sợ, tức giận, khó chịu, hối hận, sợ hãi, vô vàn cung bậc cảm xúc đan xen khiến hắn ta cảm nhận được hơi thở của tử thần.
Cuối cùng, khi hắn ta gần như mất đi ý thức.
“Ào!”
Lý Sênh Ca ngã xuống đất, cảm nhận được bầu không khí trong lành đã mất từ lâu.
“Ngươi từng nói, ngươi tra tấn người khác chỉ để muốn biết tuyệt vọng là như thế nào”.
“Bây giờ ngươi biết rồi chứ?”, Diệp Khiêm thờ ơ hỏi.
Lý Sênh Ca nằm trên mặt đất, hơi thở hổn hển.
Bây giờ hắn ta đã sức cùng lực kiệt, thậm chí còn không thể thốt ra được một chữ.
Nhưng Diệp Khiêm lại bắt đầu viết chữ tiếp.
Mà lần này là hai chữ.
“Ta đã từng thề sẽ đưa ngươi ra trước công lý”.
“Ta nghĩ nếu để ngươi chết trong thứ mình thích nhất thì có lẽ nó là cách thức tốt nhất”.
Bút lông trên tay Diệp Khiêm đã viết xong nét cuối cùng.
“Hồ tiên”.
Không ai biết cảnh tượng trong mắt Lý Sênh Ca trông như thế nào.
Nhưng biểu hiện của hắn ta lại khiến người khác lạnh sống lưng.
Khi thì cười lớn, khi lại khóc lớn, khi thì gió đập tới tấp vào mặt, khi thì hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Hắn ta cười rồi xé quần áo mình, ngón tay cào khắp thân thể tạo ra vô vàn vết máu.
Hắn ta khóc lóc, vừa nói lời xin lỗi vừa bẻ ngón chân, tự tay đập vỡ xương bánh chè của mình.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Lý Lưu Tô ở trên đài cao cũng không chịu nổi nữa mà rống to.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không chỉ Lý Sênh Ca sẽ chết, mà thể diện của Lý gia cũng sẽ mất sạch.
Nhưng Cốc Vạn Tâm – người chủ trì trận đấu lại như không nghe thấy, hoàn toàn phớt lờ lời của ông ta.
“Diệp Thần Phi, thật sự đủ rồi!”, Lý Lưu Tô chuyển sự chú ý sang Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi đưa tay xoa cằm.
“Không ngờ tiểu tử này lại lĩnh ngộ được sát đạo từ trong Sơn Hải Đồ Lục”.
“Điều này không phù hợp với lý niệm của cậu nhóc lắm”.
“Ừm, không sao, chắc đây chỉ là chấp niệm của cậu nhóc thôi”.
Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ.
“Diệp Thần Phi, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói không hả?”, Lý Lưu Tô phẫn nộ đứng bật dậy.
“Nghe đây, nghe đây”.
Diệp Thần Phi ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Diệp Khiêm, được rồi, đừng tra tấn hắn nữa”.
Diệp Khiêm ở trên võ đài khẽ gật đầu, xoá đi hai chữ hồ tiên.
Lúc này Lý Lưu Tô mới hừ một tiếng rồi lại ngồi xuống.
“Giết quách luôn đi cho rồi”.
Diệp Thần Phi nhẹ nhàng lên tiếng.
Đấu trường Đằng Vân.
Diệp Khiêm đứng trên đấu trường, trong tay cầm một chiếc đầu đầy máu.
Sau khi Diệp Thần Phi nói xong lời đó, cậu đã lao tới, một kiếm chém chết Lý Sênh Ca.
Cậu ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài rồi tiện tay ném cái đầu xuống chân.
Sau đó cậu cầm bút lông lúc trước lên, gập hai tay lại, bẻ làm đôi rồi mỉm cười với cô gái nhỏ trên đài.
Cô bé nước mắt đầm đìa, vùi đầu vào giữa hai chân bật khóc hu hu.
“Tỷ tỷ, cuối cùng cũng báo được thù cho tỷ rồi”.
Diệp Thần Phi nhìn mọi chuyện, khẽ gật đầu.
Diệp Khiêm giết Lý Sênh Ca là đã giết được tâm ma của mình.
Bẻ gãy bút lông là buông bỏ quá khứ, trở về với bản tâm.
Tiểu tử này từ trước khi lên võ đài đã suy nghĩ kỹ.
Thật là, hắn còn đang lo có phải cậu đã nhập ma rồi không.
Cũng may, cũng may.
“Diệp Thần Phi”.
Nhưng lúc này lại đang có người rất bất ổn.
Hai mắt Lý Lưu Tô đỏ ngầu, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thần Phi.
“Ngươi quá đáng lắm!”
Ông ta gầm lên một tiếng.
“Trong chiến đấu làm gì có chuyện không có người chết, chỉ là Diệp Khiêm không dừng được tay thôi”.
“Dù sao ông cũng là gia chủ của một gia tộc, một trong ba bài diện của thành Vân Tiêu chúng ta, đừng làm bừa thì hơn”.
Diệp Thần Phi cười toe toét như tên phản diện xấu xa.
Lý Lưu Tô tức nổ đom đóm mắt, gân xanh trên trán nổi lên, hàm răng cắn vào nhau vang lên ken két.
Nhưng ông ta vẫn cố kìm chế.