Không phải tất cả lời cầu xin đều sẽ có được kết quả như mình muốn.
Huyết cầu trong lòng bàn tay Diệp Thần Phi bỗng nhiên điên cuồng xoay tròn, tỏa ra hào quang vô tận.
Lý Lưu Tô trơ mắt nhìn, khi nó xoay tròn đến một cực hạn nào đó, liền ầm ầm nổ tung!
Tất cả mọi hình ảnh như một chiếc gương, toàn bộ vỡ nứt!
Ở đầu phố thành Vân Tiêu, một đệ tử trẻ nhà họ Lý nở nụ cười đắc ý, còn người vừa mới tranh chấp với hắn ngồi dưới đất, miệng phun ra máu tươi.
Không nghi ngờ gì, hắn lại dựa vào sự cường mạnh của gia tộc, thắng được lần tranh chấp này.
Nhưng bỗng nhiên, hắn khẽ cau mày, cảm nhận được trong cơ thể mình dường như xảy ra chút bất thường.
Một đường huyết quản nhỏ bé nổi lên trên mặt.
Hắn loạng choạng quay người, nhìn xung quanh.
Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt đã biến thành một mảng trời màu đỏ máu.
“Ta”.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng cảm giác hoa mắt đột ngột khiến trước mắt hắn tối sầm, ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
Huyết quản màu đỏ trên mặt dần dần sẫm dần, cuối cùng, trở thành màu đen một mảng.
Tùy tùng xung quanh vội vàng chạy đến dìu hắn đứng lên.
Nhưng lại phát hiện, hắn đã hoàn toàn không còn sự sống.
Trong vùng thuộc quyền quản lý của thành Vân Tiêu, thậm chí trong thành trì xa xôi nào đó khác, cũng đều diễn ra cảnh tượng như vậy.
Tất cả những người có liên quan đến huyết mạch nhà họ Lý thành Vân Tiêu gần như đều chết hết chỉ trong thời gian mấy hơi thở!
Trong đấu trường Đằng Vân, trên vị trí ghế ngồi nhà họ Lý là cả một sự im lặng chết chóc.
Trên đài cao.
Lý Lưu Tô tận mắt nhìn thấy liên tiếp các hình ảnh vỡ tan như vậy.
Đôi mắt ông ta đẫm máu, nhìn lên trời cao.
“Trời ơi!”
Dùng hết sức lực cuối cùng gào thét một tiếng.
Không biết là lên án Diệp Thần Phi hay là hối hận vì lựa chọn lần này của mình.
Sau đó, mất đi sự sống.
Diệp Thần Phi nhìn khuôn mặt của ông ta, khẽ lắc đầu, đứng lên.
Nhà họ Lý có rất nhiều huyết mạch đảm nhận trách nhiệm quan trọng ở rất nhiều nơi trong thành Vân Tiêu.
Lúc này đột nhiên chết hết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc quản lý trong thành.
“Tùy Vân, Diệp Hoàng”, Diệp Thần Phi gọi.
“Có!”
Hai người cùng trả lời.
“Hai người đích thân dẫn tộc người nhà họ Diệp, ổn định hình tình thành Vân Tiêu, tiếp quản nhà họ Lý, và tất cả sản nghiệp nhà họ Đường”.
“Bắt đầu từ bây giờ, thành Vân Tiêu”.
“Chỉ có họ Diệp!”
Thành Vân Tiêu bỗng trở nên hỗn loạn.
Giữa ban ngày ban mặt, có nhân vật quan trọng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Trong lúc hoảng loạn, mọi người đều cảm thấy đang gặp nguy hiểm, nhưng sau khi xác định, mới phát hiện, những người chết đi đều là huyết mạch nhà họ Lý!
Bọn họ thộn người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên phố một chiếc xe ngựa phi qua.
“Tiểu thư, chúng ta thực sự không đợi ở bên ngoài đấu trường à, đó là nhà họ Diệp đấy, khách lớn nhất của chúng ta đấy!”, một cô gái ăn mặc như thị nữ hỏi.
“Không cần đợi, kết quả đã được định sẵn”.
Cốc Vạn Tâm lười biếng dựa trên chiếc sập mềm trong xe, dù thế nào cũng không xua tan được bóng hình của người đàn ông đó trong lòng nàng.
Đại năng cảnh giới Hóa Thần đều quỳ dưới chân hắn.
Nhà họ Lý? Nhà họ Đường?
Đối với người đó mà nói, họ chẳng qua chỉ là những con kiến tiện tay thì đã có thể bóp chết mà thôi.
“Có thể thành Vân Tiêu sẽ hỗn loạn, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”, Cốc Vạn Tâm nói.
Nha hoàn thân cận bên cạnh gật đầu.
“Hy vọng nhà họ Diệp không có chuyện gì, ta thực sự ngưỡng mộ Hoàng tiên tử, còn cả Diệp Hiểu Hiểu thổi bong bóng đó nữa, ta cũng rất thích, thực sự không hy vọng bọn họ xảy ra chuyện”, khuôn mặt nàng ta đầy lo lắng.
“Được rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu”.
Cốc Vạn Tâm vỗ vai nàng ta.
Hôm nay Diệp Hoàng, Diệp Hiểu Hiểu và ba người khác đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho nàng.
Chỉ bởi vì bọn họ thực sự quá phi phàm.
Người như vậy, từ khi sinh ra cho đến nay Cốc Vạn Tâm chỉ từng gặp một lần.
Hắn ta tên là Thẩm Thiên Minh, thiên tài nòng cốt của Vạn Bảo các, mới chỉ hai mươi bảy tuổi, đã bước lên độ cao của cảnh giới Hóa Thần.
Nhà họ Diệp, lại có thể sánh với thế lực vạn cổ như Vạn Bảo các sao?
Nhưng nàng biết rất rõ, sự thay đổi của đám người Diệp Hoàng chỉ vì một người.
Diệp Thần Phi.
“Có lẽ, ta có thể thử cháu gái trong nhà”.
Cốc Vạn Tâm trầm tư.
Bên ngoài đấu trường Đằng Vân.
Rất nhiều người đều đang lo lắng chờ đợi, cuộc giao đấu giữa ba gia tộc lớn rốt cuộc có kết quả thế nào.
Bỗng nhiên, mấy bóng hình bắn ra từ trên không trung đấu trường, nhanh chóng bay khắp bốn phương tám hướng.
“Là Hoàng tiên tử!”
Có người nhận ra một trong những người dẫn đầu.
“Bọn họ đều không sao, tốt quá rồi!”
“Chắc hẳn gia chủ nhà họ Diệp cũng không sao phải không?”
“Nói thừa!”
Mọi người hoan hô, cách làm việc và cả thực lực của người nhà họ Diệp đã chiếm được sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, bọn họ không muốn một gia tộc như vậy diệt vong tại đây.
“Ấy thế mà lại có kết quả như vậy, rốt cuộc hắn đã làm được bằng cách nào”.
Văn thúc thấy không hiểu, ông ta không thể tưởng tượng, Diệp Thần Phi làm sao sống sót được trong tay ba đại năng Nguyên Anh.
Có lẽ nhà họ Diệp cũng che giấu thực lực.
“Nhóc con, nữ thần mà ngươi ngưỡng mộ, e rằng sẽ không dễ dàng”.
Văn thúc nhìn Mễ Phong vẫn còn u mê, quay người bỏ đi.