Hoa bà bà đen đủi hay không thì nàng không biết nếu ngươi chờ một hồi lâu mà vẫn nhảy như vậy, nhất định sẽ bất lợi.
Nội đường.
Diệp Thần Phi đang ngồi, trong tay cầm mấy tập thư.
Hoa bà bà đi vào theo sự hướng dẫn của Tùy Vân.
Diệp Thần Phi ngẩng đầu liếc nhìn bà ta một cái: “Ngồi”.
“Đa tạ Diệp gia chủ!”, Hoa bà bà cung kính nói.
Diệp Thần Phi quay đầu lại, vừa nhìn vừa nói: “Vân Hương Uyển ở thành Vân Tiêu là một tay bà gây dựng đúng không?”
“Phải”.
“Bắt cóc con gái nhà lành, lại còn trải qua đào tạo để làm đồ chơi cho đám nhà giàu kia, cũng là bà đích thân làm?”
Vấn đề thứ hai khiến lòng Hoa bà bà chìm xuống đáy biển.
“Diệp gia chủ, bà già này…”
“Bà chỉ cần trả lời phải hoặc không phải”, Diệp Thần Phi cắt đứt lời bà ta.
“Ta đã từng làm qua chuyện như vậy”, Hoa bà bà cúi thấp đầu xuống.
Diệp Thần Phi yên lặng.
Áp lực vô hình đè trên người Hoa bà bà, khiến bà ta cực kỳ bất an, trên trán đầy nếp nhăn lại chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh.
Một lúc sau, Diệp Thần Phi đặt thư trong tay xuống.
“Bắt đầu từ hôm nay, đừng để ta phát hiện ra chuyện tương tự, hiểu chưa?”
Hoa bà bà đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ vậy?
Bà ta cảm thấy khó tin.
“Hử?”, Diệp Thần Phi nhướng mi.
“Oh ta ta ta hiểu, thật ra từ khi Hương Vân Uyển phát triển thì đã không làm chuyện này nữa rồi”.
“Nghe hiểu là được”.
Diệp Thần Phi nói, bày tỏ bà ta có thể đi rồi.
Hoa bà bà đứng dậy, khom lưng cúi người thật sâu, sau đó rời khỏi nội đường.
“Đệ còn tưởng huynh sẽ diệt trừ Hương Vân Uyển chứ”, Tùy Vân cười nói.
“Diệt trừ làm gì”.
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Nơi này tự nó có nguyên nhân tồn tại, hủy diệt một người, lập tức sẽ có người khác xuất hiện”.
“Chi bằng tìm một người nghe lời một chút, thuận lợi khống chế”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xua xua tay.
“Bảo Phùng Hạ vào đi”.
“Tên này hình như khá bành trướng”.
“Đã sớm nghe nói gia chủ nhà họ Diệp phong độ hiên ngang, quả thật bất phàm, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Cùng với một tràng cười sang sảng, Phùng Hạ từ ngoài cửa đi vào.
Ông ta mặt mũi hồng hào, chắp tay làm lễ, tự ngồi đối diện Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi:
Ngươi thật sự rất quen.
“Ông chủ Phùng”.
Diệp Thần Phi nhìn tài liệu trong tay, đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe nói hai ngày nay ngươi thu mua đất xây dựng ở gần Túy Mộng lâu?”
“Ha ha, xem ra không giấu được Diệp lão đệ!”
Phùng Hạ cười nói: “Nhà họ Diệp uy võ, một ngày liền tiêu diệt được hai gia tộc lớn, thật sự khiến người ta bội phục”.
“Chuyện lớn như vậy để ta ngửi thấy cơ hội làm ăn khổng lồ, cho nên mới hành động”.
Phùng Hạ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bình thân như vại nhìn Diệp Thần Phi.
Theo như ông ta thấy Diệp Thần Phi chắc sẽ cảm thấy rất hứng thú với thứ mà ông ta cho rằng là “cơ hội làm ăn to lớn” này.
Diệp Thần Phi không biết lấy tự tin từ đâu ra.
Yên lặng chốc lát.
Thấy dáng vẻ bất động của Diệp Thần Phi, Phùng Hạ lại nói: “Diệp gia chủ, cơ hội làm ăn này sẽ cho chúng ta kiếm rất nhiều tiền đó”.
Diệp Thần Phi giơ tay lên.
“Dừng lại đi”.
“Ta không có hứng thú với thứ gọi là cơ hội làm ăn của ngươi”.
Phùng Hạ liền ngây ngẩn: “Diệp gia chủ, đây chính là linh thạch khối lượng lớn đó!”
“Chỉ cần chúng ta liên hiệp, theo như phỏng đoán của ta, lợi ích trong đó mỗi năm ít nhất mười tỷ!”
“Đừng nói với ta, ngươi không có hứng thú với linh thạch?”
Phùng Hạ quyết định thả ra một vài con mồi.
Ông ta ở thành Vân Tiêu mấy năm, cơ bản có tìm hiểu qua về tình hình kinh tế của ba đại gia tộc.
Lợi nhuận hàng năm của nhà họ Diệp cũng chừng khoảng mấy tỷ, dù bây giờ tiêu diệt hai đại gia tộc khác cũng không tăng được thêm gấp đôi.
Gia tăng tài sản cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cho nên ông ta cảm thấy mười tỷ hàng năm nhất định sẽ dụ dỗ được Diệp Thần Phi.
Đáng tiếc, ông ta rời khỏi thành Vân Tiêu quá lâu nên không hề biết.
Thời đại đã thay đổi.
“Ta không có hứng thú với linh thạch giống như trong tưởng tượng của ngươi”.
“Hôm nay gọi ngươi tới là vì chuyện khác”.
Diệp Thần Phi đặt tài liệu xuống, lấy ra một tờ giấy thiết kế, đặt lên trên bàn.
“Thành Vân Tiêu chuẩn bị xây lại, Túy Mộng lâu của ngươi đã chặn đứng thi công đường lớn, cần phải tháo bỏ”.
“Ra giá đi”.
Nhìn bản vẽ trước mặt, Phùng Hạ lập tức có chút không phản ứng kịp.
Xây lại thành Vân Tiêu với quy mô lớn như vậy?
Nhà họ Diệp ngươi có tài lực thế sao?
“Diệp gia chủ, cái này không ổn lắm đâu, lúc Túy Mộng lâu vừa đến thành Vân Tiêu, chúng ta đã ước định rồi, cho dù như thế nào cũng không được quấy nhiễu lẫn nhau!”, Phùng Hạ dần dần thu liễm nụ cười.
“Ngươi ước định với ai?”
“Nhà họ Đường trong ba đại gia tộc!”
Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu, từ khi tới thế giới này, tên ngu xuẩn hắn gặp không nhiều, nhưng cái tên Phùng Hạ trước mặt này tuyệt đối chính là một tên như vậy.
“Bây giờ chủ nhân thành Vân Tiêu là nhà họ Diệp, ngươi muốn làm ăn ở thành Vân Tiêu thì phải tuân theo sự sắp xếp của nhà họ Diệp”.
“Hoặc ra giá bán Túy Mộng lâu cho bọn ta, hoặc cuốn gói rời đi”.
“Cơ hội ta cho ngươi lựa chọn chỉ có một lần”.
Nói xong, Diệp Thần Phi liền không để ý đến ông ta nữa.
“Rào rào!”
Phùng Hạ đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng.
“Diệp Thần Phi, ngươi thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ sao!”
“Cấp trên của ta ở thành Lâm Giang là…”
Phùng Hạ vừa mới bắt đầu nổi giận, bỗng nhiên cảm giác hít thở không thông.
Ngay sao đó ông ta nhìn thấy từ vị trí đan điền của mình dần dần bay ra một viên hạt châu tỏa ánh sáng màu vàng, chậm rãi bay tới trên tay Diệp Thần Phi.
Đó là kim đan của ông ta!