Diệp Thần Phi nắm kim đan, lại lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm, đặt chung chỗ với kim đan.
“Một viên kim đan, lại thêm một viên linh thạch, mua toàn bộ tài sản của Túy Mộng lâu có đủ hay không?”
“Đủ thì ký thỏa thuận, sau đó mang chúng đi”.
Diệp Thần Phi thật sự là không kiên nhẫn.
Sớm biết đối phương là hạng người này, nói cái gì hắn cũng không gặp tận mắt đâu.
Loại người này gặp nhiều thì chỉ số thông minh nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc chuyện này.
Phùng Hạ đứng tại chỗ, tinh thần căng thẳng, nội tâm hoảng hốt.
Đây chính là kim đan đó, Diệp Thần Phi lại tùy tiện thu kim đan vào tay!
Mình rời thành Vân Tiêu nửa năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ta ta ký!”, Phùng Hạ khó khăn nói.
Một bản thỏa thuận nhanh chóng được ký kết, Diệp Thần Phi với giá một viên linh thạch hạ phẩm đã mua tất cả tài sản của Túy Mộng lâu.
Sau đó, cuối cùng Phùng Hạ đã thu được kim đan của mình về.
Cầm linh thạch nóng bỏng kia, nội tâm ông ta chỉ có hối hận.
Sớm biết thì vừa bắt đầu liền nghe theo lời Diệp Thần Phi, bán Túy Mộng lâu cho hắn là được rồi.
Sau khi Phùng Hạ rời đi, Diệp Thần Phi xoa đầu.
Chuyện này về sau nhất định sẽ giao cho mấy người Tùy Vân, thật là nhàm chán!
Một lúc sau, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cửa.
“Diệp gia chủ”.
Cốc Vạn Tâm khoanh tay trước ngực, cung kính hô lên.
“Hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút, hôm nay ta đã đủ phiền rồi”, Diệp Thần Phi tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
Cốc Vạn Tâm mỉm cười một tiếng: “Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của ngài”.
Nàng ngồi xuống: “Là vì Phùng Hạ?”
“Đừng nhắc đến cái tên không bình thường đó”.
Diệp Thần Phi nói: “Nói một chút về cô đi, gần đây tự giam mình trong Vạn Bảo các không ra khỏi cửa, không giao lưu tiếp xúc bên ngoài, làm gì chứ?”
Cốc Vạn Tâm nói: “Đương nhiên là đang đợi dặn dò của Diệp gia chủ”.
“Cô là người của Vạn Bảo các, không phải người của nhà họ Diệp, đâu cần thiết nghe theo chỉ thị của ta”, Diệp Thần Phi uống một hớp trà.
Cốc Vạn Tâm cười một tiếng, bỗng nhiên khẽ thở dài.
“Diệp gia chủ, nếu ngài không thu nhận ta, e rằng không bao lâu nữa ngài sẽ vĩnh viễn không gặp được ta đâu”.
“Tại sao?”, Diệp Thần Phi khẽ cau mày.
“Còn nhớ lần trước ngài bảo ta điều tra hướng đi của linh thạch Vạn Bảo các không?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.
Diệp Thần Phi gật đầu, hồi đó hắn rất tò mò, Vạn Bảo các dùng tài nguyên đổi lấy nhiều linh thạch như vậy để làm gì, thứ đồ chơi này không thể làm cơm ăn.
“Có đầu mối?”
“Đúng vậy”.
Cốc Vạn Tâm nói xong, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái hộp kim loại không biết tên, đặt lên bàn.
“Mỗi một khoản giao dịch của Vạn Bảo các đều có thể truy tìm được”.
“Sau khi ta hối lộ một vài người, ta đã phát hiện ra một chuyện không bình thường”.
“Mỗi một năm, linh thạch tính làm doanh thu từ khắp các phân các của bọn ta đều sẽ đột nhiên biến mất hơn nửa trong một khoảng thời gian”.
“Sau đó, trên danh sách tài liệu lại có thêm một loại, gọi là Thiên Trận Thạch”.
“Ta vốn định làm rõ trong này rốt cuộc ẩn giấu những đạo lý huyền diệu nào, thế là tìm được cơ hội, phối hợp với một chủ sứ phụ trách quản lý Thiên Trận Thạch”.
Cốc Vạn Tâm nhìn Diệp Thần Phi, hai tay đặt ở hai bên hộp.
“Nhưng ta không ngờ lại phát hiện ra bí mật như vậy”.
Nói xong, hai tay nàng khẽ ấn một cái.
Đi cùng với âm thanh “răng rắc răng rắc”, vỏ ngoài hộp kim loại giống như vô số xếp gỗ nhỏ xíu không ngừng thay đổi.
Cuối cùng nó từ hình chữ nhật biến thành một trận bàn Thái Cực.
Trên không trận bàn lơ lửng ba dạng đồ.
Bên trái là một cái đỉnh nhỏ ba chân hai tai.
Vòng ngoài cái đỉnh nhỏ có vô số hình vẻ tỉ mỉ giăng khắp nơi, đan xen lẫn nhau, liếc mắt nhìn sẽ khiến người ta da đầu tê dại.
Chỗ chính giữa có một tòa bảo tháp chín tầng.
Toàn thân bảo tháp trong suốt, óng ánh, mấy đóa tường vân bao quanh nó, rất thần bí.
Mà bên phải là một viên đá phát sáng, nhìn có chút quen mắt.
“Đây chính là Thiên Trận Thạch”.
Cốc Vạn Tâm nhìn viên đá phát sáng kia, trên mặt mang theo vẻ không thể nào tin nổi.
“Bây giờ ta cũng mới phát hiện, linh thạch Vạn Bảo các kiếm nhiều như vậy cũng chỉ là vì khối Thiên Trận Thạch nho nhỏ này thôi”.
“Không sai, khối Thiên Trận Thạch này chính là dùng vô số linh thạch thuần túy dung hợp để sinh ra”.
“Mà dung hợp một viên Thiên Trận Thạch, chí ít cần một tỷ linh thạch thượng phẩm!”
Cốc Vạn Tâm thán phục không thôi.
Nếu như không có sự tồn tại của Diệp Thần Phi, toàn bộ hàng hóa của Vạn Bảo các ở thành Túc bán đi trong một năm cũng chỉ chừng một tỷ viên linh thạch thượng phẩm!
Diệp Thần Phi cũng có chút nghi ngờ, không ngờ Vạn Bảo các lại xử lý linh thạch thành này.
Hơn nữa hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quen mắt với Thiên Trận Thạch.
Bỗng nhiên chân mày hắn cau lại.
Một viên đá phát sáng khác xuất hiện trên tay hắn.
Giống y đúc với viên Thiên Trận Thạch trên trận bàn kia.
“Diệp gia chủ, ngài cũng có một trí bảo thiên địa trân quý như vậy à!”, Cốc Vạn Tâm trợn tròn mắt, lộ ra vẻ không dám tin.
Thiên Trận Thạch không giống với bảo vật cấp Thiên.
Đó là một loại vật liệu đặc biệt và cao cấp nhất, chỉ có thế lực siêu cấp giống như Vạn Bảo các mới có thể có!
Diệp Thần Phi không nói gì.
Hắn bừng tỉnh hiểu ra.
Chẳng trách lâu như vậy chưa từng nghe qua tên của linh tinh.
Hóa ra mọi người gọi thứ đồ chơi này là Thiên Trận Thạch.
Hắn nhìn số dư còn lại trong ví.
36500 nghìn tỷ viên.