Khí lưu hỗn độn tối tăm giống như đang bao trùm lấy trái tim hỏa diễm màu đen, chỉ là trái tim này trong lúc nhảy nhót lại bùng phát ra sức mạnh khiến trời đất rung chuyển. Khi uy năng bên trong nó thực sự được phóng thích ra ngoài, bản thân Lâm Nhất đều khó mà tưởng tượng được, rốt cuộc sẽ tạo ra lực sát thương đáng sợ đến mức nào.
Điều này quả thực là sức mạnh mà một Thiên Phách cũng không thể có được, nó quá mức khủng khiếp, không thể đo lường.
Khi huyết khí hao sạch, Lâm Nhất dứt khoát nằm thẳng xuống đất mà ngủ, vừa không phải là tu luyện cũng không có yên tĩnh giác ngộ, chỉ là cứ lặng thinh như vậy mà nằm.
Không phải lãng phí thời gian, mà là khoảng thời gian này đan Huyết Diễm chưa từng dừng lại, cơ thể đã căng lên như dây đàn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.
Hắn phải để cơ thể mình thư giãn, không dựa vào sự kích thích của đan dược để cưỡng ép hồi phục lại nữa, mà chìm vào giấc ngủ.
Gần như vừa nhắm mắt là Lâm Nhất đã ngủ thiếp đi, hắn đã quá mệt rồi.
Buổi sáng sớm của ngày thứ hai, ánh sáng đổ xuống mặt đất.
Mi mắt của Lâm Nhất nặng như núi đè, sau mấy lần giãy giụa, đôi mắt hắn mới hé mở ra một khe nhỏ. Đón lấy tia nắng chói chang, cả người hắn cảm thấy vô cùng lười nhác, chìm đắm trong trạng thái thư thái thoải mái trước nay chưa từng có, cảm giác thư thái này khiến người ta không nỡ mở mắt ra, cũng lười cử động.
Dựa vào ý trí mạnh mẽ, Lâm Nhất mở to mắt, chỉ là vầng mặt trời kia.
“Nguyệt Vi Vi bây giờ thế nào rồi?”
Trong mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lo lắng, đầu mày nhíu lại đầy sầu lo.
...
Thành Phong Lăng, trong một nhà giam dưới lòng đất.
Địa lao tối tăm ẩm ướt, cao đến mấy trăm mét khiến cho cả không gian trở nên vô cùng trống trải. Nếu người ở bên trong đó, ắt sẽ cảm thấy càng cô đơn.
Trong không gian kín mít, ngoại trừ một cái lỗ nhỏ như cái bát ở phía trên đỉnh đầu có ánh sáng từ bên ngoài lọt vào thì bên trong hầu như không có bất kỳ ánh sáng nào nữa.
Ánh sáng đổ xuống từ trên đỉnh đầu cách đến mấy trăm mét bao trùm lấy một thiếu nữ.
Tà váy đỏ trên người thiếu nữ đã mất đi màu sắc tươi sáng, mà trở nên mộc mạc ảm đạm, nhìn giống như một người bệnh nhợt nhạt mất đi huyết sắc.
Ánh sáng rơi lên gương mặt cô gái, đó là một gương mặt tuyệt sắc nhưng đã mất đi ánh sáng ngày xưa, làn da đã không còn non mịn, chỉ còn lại một màu trắng mộc mạc.
Nàng ta chính là Nguyệt Vi Vi bị nhốt ở đây rất lâu rồi, không được ăn uống cho đến tận lúc này.
Gương mặt khi cười giống như yêu tinh, gương mặt đó đẹp đến mức khiến hồn phách người ta điên đảo, nay lại mộc mạc tựa như một gáo nước trong, không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Cho dù ở trong hoàn cảnh sơ sài thế này, nàng ta vẫn khiến cho người khác cảm nhận được loại khí chất phi phàm, nàng ta rất sạch sẽ, dưới ánh sáng chiếu rọi, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn bất cứ lúc nào.
Nàng ta chưa từng chán nản, cũng chưa từng hoang mang.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng trên đỉnh đầu, lòng thầm cầu nguyện, mẹ, đợi con trở về, người sẽ có thể tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, dịu dàng mà ấm áp.
Xạt! Xạt!
Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, Nguyệt Vi Vi thoáng thay đổi sắc mặt, chỉ âm thầm quay lưng lại.
Không bao lâu sau, Thần U, Thiên Càn, Huyền Long ba giới tử đã xuất hiện bên ngoài nhà lao, ánh mắt đồng thời dừng ở trên bóng lưng của Nguyệt Vi VI.
Không thể không nói cho dù là một tù nhân thì nữ tử trước mắt này cũng có khí chất vượt xa người bình thường khác, chỉ là một bóng lưng thôi đã có thể khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Trong đó, ánh mắt của Thần U là tham lam nhất, hồi lâu, hắn ta mở miệng nói: “Vi Vi cô nương, cô vẫn không chịu nói cho chúng ta lai lịch của mình sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!