Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Phong Giác trầm ngâm nói: “Cho nên ngươi cần phải thích ứng, ít nhất trong vòng nửa năm phải thích ứng được, đây cũng là một loại tôi luyện, để ngươi quen với quy tắc thiên địa Côn Luân”.

“Không thể thích ứng ở Kiếm Tông sao?”

Lâm Nhất nhanh chóng chỉ ra vấn đề mấu chốt, đây cũng không phải oán hận, mà là muốn hỏi rõ nguyên nhân trong đó.

“Tiểu sư đệ thật sự thông minh đấy, trước đây, sau khi nhân tài kiệt xuất ở hạ giới giáng xuống Côn Luân, phần lớn sẽ ở lại các tông phái siêu cấp bế quan khoảng một năm. Tuy nhiên, một năm này, cơ bản là bế quan và không đi đâu cả, một là để thích ứng với quy tắc thiên địa, hai là phải tăng tu vi lên”.

Phong Giác khẽ nói: “Có lẽ ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, người ở Côn Luân vừa ra đời đã là cảnh giới Tiên Thiên, ba tuổi có thể tu luyện Huyền Vũ, mười tuổi Tử Phủ, trước mười lăm tuổi tu luyện đến Thiên Phách thì ở Côn Luân về cơ bản cũng không phải là kỳ tài có thiên phú võ đạo”.

Việc này quả thật không có cách nào tưởng tượng nổi.

Tận sâu trong lòng Lâm Nhất chợt dậy sóng, trước mười lăm tuổi không cách nào đạt đến Thiên Phách thì coi như không có thiên phú tu luyện võ đạo.

Khi hắn mười lăm tuổi, hình như còn chưa đạt đến Tiên Thiên, Côn Luân này...? Khó trách được gọi là đại thế, đúng là Huyền Hoàng Giới không cách nào so sánh được, chỉ riêng việc sinh ra đã là Tiên Thiên cũng đủ khiến người ta cảm thấy da đầu tê rần rồi.

“Chênh lệch đúng là lớn thật!”, Lâm Nhất lẩm bẩm.

Trái lại, hắn cũng hiểu được vì sao phải ở năm. Kiếm Tông vốn là tông phái siêu cấp, đệ tử hội tụ về đây dù là kém cỏi nhất cũng là nhân

đây tôi luyện mộ

trung long phượng. Những đệ tử cùng tuổi với hắn sợ rằng đều đã sớm bước vào. cảnh giới Tinh Quân, thậm chí còn cao hơn nữa.

Hắn đến Kiếm Tông sẽ không cách nào tu luyện cùng đám người này được, ít nhất phải đuổi kịp tu vi mới được, nhưng chỉ cần đuổi kịp tu vi là đủ sao?

Phong Giác cười nói: “Cũng không hẳn là chênh lệch, so với người thì không có vấn đề gì, chỉ là vì hoàn cảnh mà thôi. Hạ giới thiếu sót đại đạo, không cách nào khai thác toàn bộ tiềm năng của ngươi, đại khái còn chưa đến một phần mười. Dù là người bình thường, vừa vào Côn Luân, thì trong vòng một năm cũng sẽ có sự tăng vọt về tu vi, tiềm lực bản thân cũng không ngừng được khai thác. Huống chỉ ngươi còn là kỳ tài đứng đầu bảng, quét ngang chúng giới tử, tích lũy nội tình lớn lao ở Thiên Lộ, ngươi không cần lo lắng mình không đuổi kịp tu vi”.

“Tinh Quân cũng là một ranh giới, phần lớn người trước hai mươi tuổi không cách nào đạt đến cảnh giới Tinh Quân. Không để ngươi đến Kiếm Tông bế quan là vì ngươi có Cửu Diệp Thánh Quả, người khác có bế quan mười năm cũng chưa chắc có thể so được. Ngươi không cần phải lãng phí một năm vào việc bế quan, việc này rất quan trọng đối với ngươi, ät không thể thiếu một phen tôi luyện”.

Trong lúc giải thích với hắn, sư huynh Phong Giác vẫn tiếp tục dẫn hắn bay về phía hòn đảo phía trước.

Lâm Nhất bừng tỉnh, hắn cũng hiểu rõ phần nào hai tầng nguyên nhân này, ngoại trừ để đảm bảo an toàn thì việc cốt yếu nhất chính là hắn có đến Kiếm Tông cũng chỉ có thể bế quan trước một năm mà thôi.

“Còn nữa, ngươi chớ có xem nhẹ Phù Vân Kiếm Tông, nó là thế lực đối ngoại của Kiếm Tông. Đệ tử thân truyền đều có tu vi Tinh Quân, trong vòng một năm, nếu ngay cả những đệ tử thân truyền này mà ngươi cũng không đuổi kịp thì thôi, ta nghĩ ngươi không cần đến Kiếm Tông làm gì”.

Phong Giác mỉm cười, liếc nhìn Lâm Nhất và nói. Hiển nhiên, hắn ta đang muốn đè xuống duệ khí và ngạo khí của Lâm Nhất.

Xem ra còn muốn khảo nghiệm ý chí của ta, Lâm Nhất thầm nhủ, nếu Kiếm 'Tông chỉ muốn thu ta làm đệ tử thì thật ra không cần phải rắc rối như thế.

Hình như... có hơi coi trọng thì phải!

“Sư huynh nói cũng đúng, nếu ngay cả đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông mà ta còn không bằng thì đúng là không có mặt mũi đến Kiếm Tông”, trong mắt Lâm Nhất bắn ra hào quang, không chút nào sợ hãi.

Phong Giác cười nói: “Vậy thì ngươi phải cẩn trọng đấy, hàng năm, Phù Vân Kiếm Tông sẽ có một vài danh ngạch có thể tiến thẳng vào Kiếm Tông. Thiên phú của những đệ tử này chắc chắn không kém, dù ngươi không lười biếng thì... hừ hừ... cũng có xác suất rất lớn bị đám đệ tử thân truyền kia đánh bại đấy.

“Vậy à?” Lâm Nhất mỉm cười, không cho ý kiến.

Phong Giác cũng cười, không tiếp tục chủ đề này. Nói chính xác hơn thì dùng một năm vượt qua đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông gần như là chuyện không có khả năng.

Phong Giác chỉ thuận miệng nói để khích lệ hắn một phen mà thôi.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận