Để lại một vị trưởng lão cảnh giới Thần Đan để ông ấy tìm nguyên thạch, tiện thể truy sát Lôi Ưng, hai vị trưởng lão còn lại thì hộ tống nhóm Lâm Nhất về tông.
Trên đường đi, đám Phùng Chương vô cùng kính phục Lâm Nhất, họ nghĩ Lâm Nhất đã chống trả với Lôi Ưng để cứu Diệp Tử Lăng.
Diệp Tử Lăng không thể phủ nhận, nàng ta không hề kể ra chuyện công tử Táng Hoa tới, điều này làm Lâm Nhất hơi ngạc nhiên.
Mặc kệ ra sao, sau chuyện này quan hệ giữa hai người đã xích lại gần hơn rất nhiều.
Sáu ngày sau, nhóm người lại lần nữa trở về Phù Vân kiếm tông.
Ở trong Đinh Phong Cư, Lâm Nhất lấy Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu ra thổi ngay trước mặt Diệp Tử Lăng.
Hình ảnh trong kỳ vọng của Diệp Tử Lăng không hề xuất hiện, công tử Táng Hoa không có hiện thân, trái lại ở một phương xa trong núi Thánh Kiếm. Trên tầng mây, có tiếng đàn vang lên, tiếng đàn hợp tấu với tiếng tiêu, vang vọng khắp. đất trời.
Khỏi cần nói, người đánh đàn chắc chắn là Lạc Hoa.
Diệp Tử Lăng không hay gặp Lạc Hoa cho lắm, nên nàng ta không quan tâm, nàng ta chỉ tiếc nuối nói: "Xem ra hắn bị thương rất nặng, hoặc vẫn còn việc phải
xử lý, nên không ở trong tông môn."
"Chắc vậy." Lâm Nhất chớp chớp mắt, cất Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu đi, hắn khế nói: "Đợi hắn hiện thân, chắc là sẽ đích thân tới tìm ta."
VùI
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, có ba thân ảnh xuất hiện ở Định Phong Cư, sau đó bọn họ đi nhanh đến trước mặt Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng.
Người đi đầu trong ba người là một thanh niên áo lam, lưng đeo hộp kiếm, tóc dài tùy ý để thả. Diện mạo rất tuấn lãng, mặc.
dù không có khí chất tươi cười như Lâm Nhất, nhưng cũng không kém mấy. Chiếu theo tiêu chuẩn của Diệp Tử Lăng, e cũng là một mỹ nam tử.
"Sư muội, lâu rồi không gặp." Thanh niên áo lam mỉm cười ấm áp rồi nói. Sư muội ư?
Lâm Nhất sửng sốt, hắn đoán ra ngay thân phận của người này.
Phù Vân kiếm tông có tứ đại đệ tử chân truyền, trừ Lâm Nhất, Lạc Hoa, Diệp Tử Lăng ra, chắn hẳn người còn lại chính là thanh niên áo lam trước mặt đây.
Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe ra một tia khác lạ: "Huynh tấn thăng lên Tinh Tượng rồi à?"
"Ở bên ngoài rèn luyện một năm, ta may mắn tấn chức, may chưa quá trễ, để còn sẵn sàng cho cuộc chiến dành thứ hạng ở Thương Huyền phủ!" Đôi mắt của thanh niên áo lam sáng ngời, trông thì khiêm tốn, kỳ thực là kiêu hãnh mà đắc ý.
"Đệ là Lâm Nhất nhỉ? Lần này ta về, ta đã nghe được rất nhiều chuyện về đệ, lần này đa tạ đệ đã cứu Diệp sư muội."
Thanh niên áo lam cười với Lâm Nhất, rồi cúi đầu nói: "Tại hạ Giang Ly Trần, đại đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên Phù Vân kiếm tông... và cũng là sư huynh của Tử Lăng."
Giang Ly Trần.
Cái tên khá hay, Lâm Nhất thầm bật cười trong lòng, chỉ có điều hình như hắn ta thể hiện địch ý với hắn hơi rõ rồi đấy.
Xem ra tên này đã yêu thầm Diệp Tử Lăng rất lâu rồi... bất quá ngươi tìm sai tình địch rồi, người mà nàng ta thích là công tử Táng Hoa.
"Huynh tới đây làm gì?" Diệp Tử Lăng nhíu mày, giọng điệu có vẻ bất mãn.
Thanh niên áo lam chẳng để bụng, hắn ta cười nói: "Ta vừa ra từ chỗ sư tôn, ông ấy bảo ta mời sư muội và Lâm sư đệ sang đó... nghe nói Lâm sư đệ bị kẹt ở cảnh giới Thiên Phách lâu lắm rồi nhỉ? Nếu có chỗ nào cần chỉ bảo thì có thể tới tìm ta, dù sao thì đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên mà cứ ở cảnh giới Thiên Phách, kể ra có hơi khó nghe."
Lâm Nhất nhíu mày, xong bật cười, tên này mưu mô thật đấy.
Thảo nào diện mạo không xấu, thiên phú cũng được, mà vẫn không lọt vào mắt Diệp Tử Lăng. Bề ngoài thì bảo muốn chỉ bảo cho Lâm Nhất, trong thâm tâm thì lại cười nhạo hắn không có tư cách trở thành đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên.
"Ta nghĩ ta không cần huynh bận tâm đâu, mấy hôm nay chắc sư tỷ đều rảnh... ta tìm tỷ ấy cũng được." Lâm Nhất chớp chớp mắt, ngước mắt lên cười ói: "Tối nay thì sao, sư tỷ, ở ngay Đinh Phong Cư đây."
Diệp Tử Lăng quay đầu lại trừng hắn một cái, rồi lạnh giọng nói: 'Đệ đang nói linh tinh gì đấy, ta đánh gãy chân đệ bây giờ."
Lâm Nhất thấy thế thì quay sang nở nụ cười bất đắc dĩ với thanh niên áo lam, hẳn giang tay ra, trông khá là khổ tâm, nhưng người ngoài nhìn vào thì có vẻ quan hệ giữa Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng rất thân thiết.
"Ha ha ha, nếu sư tỷ muốn, thực ra đánh gãy chân cũng không sao."
Lâm Nhất cười to mấy tiếng, rồi bước nhanh đuổi theo Diệp Tử Lăng, thanh niên áo lam tức ói máu, mặt đen xì.
Nhìn theo bóng lưng đang xa dần của hai người, Giang Ly Trần siết chặt nắm đấm, nét mặt cực kỳ xấu.
Tên Lâm Nhất kia đi sóng vai với Diệp Tử Lăng, nhìn qua đúng là trông khá thân thiết, và có chút gì đó khó mà nói rõ được.
Trên đường đi đến điện chính tông môn, Diệp Tử Lăng thản nhiên nói: "Giang sư huynh tính tình cũng được, nhưng tầm nhìn hạn hẹp, đệ cố tình chọc giận huynh ấy như vậy, không hay cho lắm."
"Chịu thôi, ta cũng tầm nhìn hạn chế."
Lâm Nhất híp mắt, cười nhẹ nói.
Muốn thể hiện cảm giác ưu việt trước mặt hắn ư, còn non lắm, chỉ tổn tự rước lấy nhục thôi. Cái trò này, Lâm Nhất gặp nhiều rồi, hắn có một trăm cách để làm đối phương khó chịu.
Đến điện chính tông môn, chưởng môn Phù Vân đã đợi ở đây từ sớm rồi.
Ông ấy trông thấy Lâm Nhất, khuôn mặt trước giờ toàn kiểu người sống chớ lại gần, bây giờ lại hiện ra vẻ dịu dàng và tươi cười. Trên thân vẫn bao phủ cỗ khí tức sâu không lường được, kiếm ý của ông ấy tựa như biên rộng sao sáng,
không có bến bờ, bát ngát đến nỗi không thể ước lượng được.
"Ta nghe nói, lần này cậu đã cứu con bé Tử Lăng khỏi tay Lôi Ưng à?” Chưởng môn Phù Vân mỉm cười, dịu dàng nói.
Không đợi Lâm Nhất lên tiếng, ánh mắt Diệp Tử Lăng sáng quắc rồi trầm giọng nói: "Không phải đệ ấy, là công tử Táng Hoa ra tay cứu con, nhưng con chưa chắc về thân phận của huynh ấy, nên chưa kể với người khác. Con muốn hỏi, huynh ấy có đúng là đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông ta như lời đồn
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!