Tử Lăng cắn môi. Đôi mắt lộ ra vẻ ấm ức, nàng ta trừng mắt nhìn Lâm Nhất, rồi lại trừng mắt nhìn chưởng môn Phù Vân, vẻ mặt lạnh lẽo, rồi thở hồng hộc đi ra ngoài.
Lâm Nhất to cả đầu, cười khổ, nhưng hắn còn chưa kịp thở phào.
Nụ cười trên mặt chưởng môn Phù Vân đã biến mất sạch, ông ta lạnh giọng quát: "Lâm Nhất, ngày thường cậu to gan lớn mật thì cũng thôi đi, cậu gây ra rắc rối gì ở Thương Huyền phủ, ta cũng có thể xử lý cho cậu. Thế mà cậu dám động đến con gái ta, cậu không muốn sống nữa à!"
"Còn chưa đến bước đó..."
Lâm Nhất nổi da gà, vội vàng giải thích.
"Cậu nghĩ? Nếu đến bước kia thật thì cậu còn sống được đến bây giờ à!” Chưởng môn Phù Vân thổi râu trừng mắt nhìn qua.
Lâm Nhất đuối lý, không dám hó hé.
"Hừ, lúc ở ma vực Thương Huyền, nếu không có ta ra tay xử lý Trần lão quỷ ở Thiên Tỉnh Các cho cậu, thì cậu có chín mạng cung không đủ sống!" Chưởng môn Phù Vân vô cảm nói.
Hóa ra là ông ấy ra tay thật!
Lúc đó Lâm Nhất và tiểu Băng Phượng không biết, vì sao đại lão cảnh giới Long Mạch kia lại không đuổi theo ra ma vực Thương Huyền.
Nhưng sau chuyện đó, hắn đã đi nghe ngóng rõ rồi, có một luồng kiếm quang từ trên trời đổ xuống, đóng đinh hộ pháp cảnh giới Long Mạch của Thiên
Tỉnh Các lên mái nhà.
Ban đầu hắn đã nghi là ông ta ra tay, bây giờ lại được đối phương chính miệng thừa nhận.
Một kiếm, liền áp đảo toàn bộ ma vực Thương Huyền, thực lực của ông già này khủng bố quá.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhất càng căng thẳng hơn, hắn không dám lỗ mãng.
"Nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim cũng bị cậu nuốt rồi chứ gì?"
Sợ cái gì thì cái đó tới, chưởng môn Phù Vân nhìn Lâm Nhất một cái, cười lạnh nói: "Con bé chỉ lừa được những trưởng lão khác thôi, sao mà qua mắt được tai"
"Cái này thật sự là trùng hợp ạ, ta cũng vì cứu Diệp sư tỷ mà, sau đó ta vô tình cắn nuốt nguyên thạch, thật đấy ạ." Lâm Nhất ngại ngùng cười nói.
"Không sao."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!