Diệp Tử Lăng hào phóng thừa nhận, trái lại khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi mất tự nhiên. Khi đối phương trông thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ gian xảo, mỉm cười nói: "Nhưng thích này khác với thích kia."
Lâm Nhất sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đúng vậy, thích này khác với thích kia, giống như ta cũng thích Diệp sư tỷ vậy."
"Được rồi, đừng ba hoa nữa."
Diệp Tử Lăng đứng lên nói: "Chuyện này cứ quyết thế đi, nửa tháng sau chúng ta sẽ cùng đến Thương Huyền phủ, nhớ kỹ đệ đã đồng ý với ta rồi đó."
"Nhất định."
Lâm Nhất nghiêm túc nói, hắn vẫn luôn như vậy, hoặc là không đồng ý, còn nếu đã đáp ứng chuyện gì hắn nhất định sẽ thực hiện lời hứa.
Diệp Tử Lăng rất giống hắn, hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương. Đệ có thể từ chối, chúng ta vẫn là bạn bè, cũng không có
khoảng cách nào, nhưng một khi đã đồng ý thì phải hoàn thành.
Hai người tán gẫu một lúc, Lâm Nhất tự tiễn nàng ta và Tiểu Vũ Nhược ra tận cửa.
Sau khi ra cửa, Tiểu Vũ Nhược lập tức hỏi: 'Sư tỷ, thế nào rồi?"
"Đệ ấy đã đồng ý."
Diệp Tử Lăng nhẹ nhàng nói: "Ta đại khái biết tính tình của đệ ấy, nếu ta mở miệng thì đệ ấy nhất định sẽ đồng ý. Nhưng không ngờ Lâm Nhất lại đáp
ứng sảng khoái như vậy, trước đây ta thật sự hiểu lầm đệ ấy quá nhiều."
"Hừ hừ, đúng vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đã biết Vân sư huynh là người tốt."
Tiểu Vũ Nhược tươi cười rồi nói đầy tự hào.
"Chỉ là nợ ân tình người ta quá nhiều, không biết khi nào mới có thể trả hết." Diệp Tử Lăng buồn bực thở dài.
"Cùng nhau mà!"
Tiểu Vũ Nhược cười nói: "Hi hi, nếu chúng ta ở bên nhau chẳng nợ nần gì
cả. "Đói đòn à!" Diệp Tử Lăng trừng mắt với nàng ấy.
Tiểu Vũ Nhược cười nói: "Nào có, ta đã lén lút nghe thấy hai người đều rất thích nhau, Vân sư huynh thích tỷ, tỷ cũng thích Vân sư huynh."
Diệp Tử Lăng bình tĩnh nói: "Thích này khác với thích kia, sau này nếu như muội lại gây chuyện thì ta hứa gả muội cho đệ ấy."
"Đừng mà, Vũ Nhược vẫn còn nhỏ..."
Tiểu Vũ Nhược lập tức cúi đầu, mặt đỏ bừng, bến lẽn nói.
Trong Đinh Phong Cư, tiễn Diệp Tử Lăng rời đi xong, Tiểu Băng Phượng mới khẽ nói: "Nữ tử này được đó, nàng ta cũng không tệ như bổn đế đã nghĩ."
"Người ta vốn cũng không tệ, ban đầu cũng lo lắng ngươi quá đẹp sợ bị người xấu bắt đi cho nên mới trang điểm cho ngươi." Lâm Nhất mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Tiểu Băng Phượng nghe xong, trong lòng cảm thấy vui vẻ, cười nói: "Dĩ nhiên bổn đế xinh rồi, ba mươi sáu gầm trời của tứ hải bát hoang này chẳng ai so được với ta cả. Nhưng ngươi thật sự đồng ý với nàng ta à? Nhỡ không kịp thời gian thì làm sao? Đừng quên, lão già chết tiệt kia cũng có việc nhờ
ngươi làm đó."
"Đây là một vấn đề, nhưng cũng không trùng hợp thế đi, mà dù có trùng hợp như vậy..."
Lâm Nhất suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: "Ông ấy cũng là chưởng môn của Phù Vân Kiếm tông, chắc hẳn sẽ hiểu cho ta."
"Ha. Chuyện này khó nói lắm." Tiểu Băng Phượng không tỏ rõ ý kiến.
Lâm Nhất đổi chủ đề, đưa chìa khóa Khô Huyền trong túi trữ vật tới và nói: "Đại đế, ngươi có nhận ra vật này không?”
"Đây là cái gì?"
Tiểu Băng Phượng kiểm tra một chút, nhỏ giọng nói: "Có chút thú vị, trên đó có hơi thở của địa ngục..."
"Vật này có liên quan đến Cửu Đế."
Lâm Nhất giải thích ngắn gọn cho nàng ấy về mối quan hệ giữa Khô Huyền Đại Thánh và Nam Đế.
Tiểu Băng Phượng mờ mịt đưa lại chìa khóa Khô Huyền rồi khinh thường nói: "Ta không có quan hệ gì với đám Cửu Đế kia, mặc dù tên đều có chữ đế, nhưng bổn đế chính là Đồ Thiên Đại Đế vô thượng chí tôn của thần tộc Phượng Hoàng ở bảy mươi hai núi, ba mươi sáu tầng trời của tứ hải bát hoang.
Khóe miệng Lâm Nhất co rút. Con nhóc này lại bắt đầu bốc phét.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!