Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Phù Vân kiếm tông, điện chính tông môn.

Chưởng môn đã đợi lâu rồi, khi Lâm Nhất đẩy cánh cửa to bằng đồng ra, thì trông thấy đối phương tươi cười dậy khỏi ghế chủ tọa trên cao đi về phía hắn.

Lâm Nhất hơi sửng sốt, thế này hắn có hơi chịu không nổi.

Đường đường là một vị chưởng môn, còn là đại lão bất khả chiến bại cảnh giới Long Mạch, thế mà lại đích thân đi xuống đón hắn.

Không biết có phải ảo giác không, Lâm Nhất cảm thấy sau khi mình đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh, vị chưởng môn vốn có phần khách khí với mình đây, bây giờ không chỉ dừng lại ở khách khí đơn giản thế nữa.

Thậm chí còn có ý nịnh nọt? Lâm Nhất không chắc lắm.

Lúc thấy hắn, đôi mắt kia sẽ sáng ngời, sự yêu quý và xem trọng không che dấu tí nào.

Kiếm ý của đối phương chí ít cũng phải đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, chắc chắn là đại lão thật, thực ra ông ấy không cần khách sáo như vậy.

Cũng không biết rốt cuộc trong hồ lô ông ấy đang bán thuốc gì, Lâm Nhất không nghĩ nữa, hắn chắp tay nói: "Đệ tử Lâm Nhất, đến như đã hẹn."

"Ha ha ha, khách sáo thế!"

Chưởng môn Phù Vân cười to mấy tiếng, để tay lên vai Lâm Nhất, gần như là tay nắm tay dẫn hắn ngồi xuống.

Lâm Nhất thầm cười khổ, ngài mới là người khách sáo ấy.

Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ hay là phải xin lỗi nhỉ, trước đây mình cứ gọi ông ấy là lão gia hỏa, hình như không lễ phép cho lắm.

Thực ra nghĩ kỹ thì mặc kệ đối phương có mục đích gì, chưởng môn Phù Vân đối xử với mình không chê vào đâu được.

Hắn vừa đến đã phá lệ cho hắn leo lên núi Thánh Kiếm, sau đó Chân long thánh dịch thì hầu như là có bao nhiêu cho bấy nhiêu.

Buộc mình đánh nhau với tà tu, thực ra vô hình trung cũng là muốn để hắn mau trưởng thành, sớm ngày thích ứng với môi trường ở giới Côn Luân,

đồng thời liên tục tạo sức ép cho tiềm lực của mình.

Đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh, nếu phải tính về ngoại lực, thì ít nhất đối phương phải chiếm bảy phần.

"Cậu có nhớ trước kia ta từng bảo có việc cần cậu làm không?" Chưởng môn Phù Vân lại ngồi vào ghế chủ vị, cười ha ha nói.

"Đệ tử đến vì chuyện đấy." Tất nhiên là Lâm Nhất nhớ, chuyện hăn đã đồng ý với người khác thì hắn sẽ ghi nhớ trong tim, đây là ân tình, nếu không trả, trong lòng sẽ rất bất an,

suy nghĩ không thông suốt được.

"Thật ra cũng không có đại sự gì, cậu đã nghe nói về Tàng Kiếm Lâu chưa?"

Chưởng môn Phù Vân mỉm cười nhìn Lâm Nhất, ông nhẹ giọng nói.

Lâm Nhất gật đầu, bây giờ hắn không còn non như hồi mới vào Côn Luân, hỏi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ.

Thế lực rèn kiếm giỏi nhất giới Côn Luân là Tàng Kiếm sơn trang, Tàng Kiếm Lâu thuộc sở hữu của Tàng Kiếm sơn trang, có tổng cộng ba nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tòa, có thể nói là trải rộng khắp thiên hạ, tứ hải bát hoang, chỗ nào cũng có.

Hơn nữa cực kỳ nổi tiếng, bất kể ở đâu, Tàng Kiếm Lâu này cũng là một chỗ thánh địa kiếm đạo.

Không chỉ mua được kiếm, đó còn là nơi các kiếm khách giao lưu với nhau, mài giữa võ nghệ, phẩm trà luận đạo.

'Tàng Kiếm Lâu ở gần Thương Huyền phủ nhất chắc là Thanh Nham 'Tàng Kiếm Lâu, nơi tỏa sáng khắp chín phủ, sức ảnh ảnh cực lớn.

Mặt Lâm Nhất biến sắc, yên lặng đợi đối phương nói xong.

"Biết là tốt."

Chưởng môn Phù Vân cười nhẹ nói: "Ngày xưa, lúc ta bằng tuổi cậu, ta có luận đạo với lâu chủ ở Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, kết quả thua nửa chiêu. Mất mặt chết đi được, thua mất bội kiếm mà sư... tôn cho ta, chuyện

cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng."

Ông ta nói đến hai chữ sư tôn, trong lòng như có sự chua sót khôn tả, nhắc đến mà cực kỳ do dự và thống khổ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

Ngài giỏi thật đấy!

Lâm Nhất líu cả lưỡi, chưa đến hai mươi tuổi đã dám luận đạo với lâu chủ Tàng Kiếm Lâu, thế năm xưa ngài phải ngông nghênh cỡ nào.

"Là thanh kiếm nào vậy ạ?" Lâm Nhất khá tò mò với điều này, hắn cười hì hì nói.

"Thiên văn thánh kiếm do tộc Mạch Thị chế tạo." Chưởng môn Phù Vân nhẹ nhàng nói.

Phụt!

Lâm Nhất suýt thì phun, hắn nhìn đối phương với vẻ mặt không thể tin nổi, năm xưa lão đầu này phải tài năng cỡ nào chứ.

Thiên văn thánh kiếm đã đủ đáng sợ rồi, lại còn gắn với bảng hiệu của tộc Mạch Thị, thế thì ngang với thần binh rồi. Vậy mà ông ấy lại lấy ra cược kiếm với lâu chủ Tàng Kiếm Lâu, ngông nghênh cỡ này, Lâm Nhất không thể tin nổi.

Chuyện ngông cuồng cỡ này, Lâm Nhất tự vấn, bản thân hắn không làm được.

Hắn không nỡ lấy Táng Hoa ra cược đâu, huống hồ còn là cược với lâu chủ của Tàng Kiếm Lâu, thế thì đúng là điếc không sợ súng mà.

"Đại hội Danh Kiếm lần tới sắp bắt đầu rồi, cậu đi, giúp tôi giành về thanh kiếm đấy." Chưởng môn Phù Vân thấy sóng không sợ, thản nhiên nói.

Hai mắt Lâm Nhất lóe lên, hắn cũng có chút hiểu biết về đại hội Danh Kiếm này.

Đại hội Danh Kiếm có cỡ lớn cỡ nhỏ, nhỏ là Tàng Kiếm Lâu các nơi, mỗi năm tổ chức một lần, phạm vi giới hạn trong khu vực mình quản lý. Lớn thì ở 'Tàng Kiếm sơn trang, người tham gia là thế hệ thanh niên ở khắp Côn Luân, bốn năm tổ chức một lần, được xưng là việc trọng đại nhất của kiếm giả khắp thiên hạ.

Đại hội Danh Kiếm do Tàng Kiếm Lâu tổ chức, có quy định khá đặc biệt, người tham gia phải được mời.

Người được mời, bất kể có tu vi bậc nào cũng chỉ được thi triển ra cảnh giới Thiên Phách. Nhưng nói thì nói vậy, bình thường mà nói, đại hội Danh Kiếm nhỏ do Tàng Kiếm Lâu tổ chức, cơ bản sẽ không có người ở cảnh giới Thần Đan đến góp vui.

Đại hội Danh Kiếm có thể nói là một dịp quan trọng của các kiếm khách,

người thắng không chỉ nhận được bảo kiếm mà Tàng Kiếm Lâu rèn ra, còn có được danh tiếng bất phàm.

Các kiếm khách trẻ, phải nói là cực kỳ khao khát với sự kiện hoành tránh như đại hội Danh Kiếm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận