Diệp Phi Phàm ở dưới đài mỉm cười, hai mắt khẽ nheo lại, kích động nói: “Lâm huynh của ta khí phách như vậy đấy, ta hỏi lại, còn có ai không!”
Mấy người bên cạnh đều lộ ra nét mặt khinh bỉ, ngươi thôi đi được rồi.
Lúc đầu quan hệ với Lâm Nhất dường như cũng khá tốt, nhưng sau khi thấy Lâm Nhất bị nhắm vào lại lập tức bỏ chạy như bay.
Đợi sau khi Lâm Nhất thể hiện thực lực ra, lại cười hihi dính lấy, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, da mặt còn dày hơn cả tường thành.
“Sau khi các vị trưởng lão thế gia thảo luận, nếu như không còn có ai giao đấu với Lâm Nhất, vậy quán quân của đại hội Danh Kiếm lần này thuộc về Lâm Nhất.”
Giọng nói Phong Huyền Tử vang lên từ trên bục khách quý, vang vọng khắp quảng trường Thanh Nham, ai nghe thấy đều thấy cảm khái.
Trên bục khách quý, sắc mặt của Phong Huyền Tử vẫn rất tốt, nhưng sắc mặt của mấy ông lão nhà họ Phong lại không được tốt cho lắm.
Lần này nhà họ Phong thực sự quá mất mặt, trò hề mà Phong Tiểu Ngư gây ra khiến nhà họ Phong không xuống nước được.
Một ông lão bên cạnh Phong Huyền Tử tức giận nói: “Đại ca, chức quán quân này thực sự phải cho Lâm Nhất sao?”
Ông ta là đại trưởng lão Phong Nham của Tàng Kiếm Lâu, cũng là nhị đệ của Phong Huyền Tử, có bối phận rất cao ở nhà họ Phong.
Phong Huyền Tử không để ý ông ta, thấy không có ai đáp lại, trầm giọng nói: “Quán quân Lâm Nhất, tặng kiếm!”
Vụt! Vụt!
Hai bóng người bay về phía tầng mây, chỗ chuôi kiếm Lâm Nhất đang đứng, hai người nâng một hộp kiếm, sắc mặt trông vô cùng chật vật.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thứ trong hộp kiếm kia chắc chắn là Kiếm Phần Viêm do Thiên Huyền sư Phong Huyền Tử chính tay làm ra, Kiếm Phần Viêm có phần lõi thánh văn bát phẩm, bảy trăm đường thánh văn thông thường, hao phí mười nghìn cân Canh Kim, thân chính dùng huyền tỉnh mài thành.
Thanh kiếm này đã gần như đạt đến cực hạn của thánh khí bách văn, bởi vì nó được tạo ra bởi Phong Huyền Tử, nên thậm chí còn không hề thua kém một số thánh binh thiên văn.
Chẳng qua thánh binh thiên văn là một cái hố, xác suất thất bại cực kỳ cao. Cho dù là thánh binh thiên văn bình thường nhất thì đối với nhiều người đứng đầu cảnh giới Long Mạch mà nói cũng đã là sự tồn tại khó có được rồi.
Đầu tiên là nguyên liệu có thể chịu tải được một nghìn đường thánh văn đã cực kì quý hiếm, thứ hai là số lượng thánh văn in lên càng nhiều thì độ khó càng lớn, tỷ lệ thất bại cũng theo đó mà tăng cao.
Rất nhiều khi, tỷ lệ thành công của thánh khí thiên văn không xác định bằng số lần mà dùng thời gian để tính. Lấy mốc một trăm năm thì một Huyền Thiên sư có thể chỉ tạo được thành công được một thanh thánh binh thiên văn trong một trăm năm đó, thậm chí một trăm năm vẫn không thể tạo ra được một thanh cũng là chuyện rất bình thường.
Đây mới chỉ là thánh khí thiên văn thông thường nhất, nếu là thánh binh thiên văn hiếm có hơn một chút vậy thời gian phải dùng nghìn năm để tính.
Chính vì những lí do đó, nên cũng chứng minh được thực lực rèn kiếm của Phong Huyền Tử, thánh binh bách văn có thể miễn cưỡng sánh được với thiên
văn, nói là tay nghề tuyệt diệu cũng không phải nói quá.
Dưới ánh mắt hâm mộ đến phát cuồng của mọi người, hai người hầu kiếm nhà họ Phong nâng hộp kiếm xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.
Kiếm Phần Viêm!
Lâm Nhất nhìn hộp kiếm, sâu thảm trong lòng ít nhiều cũng có phần dao động, thanh kiếm này là một thanh kiếm cực kì tốt.
Nếu có thể biến thanh kiếm này thành binh khí quá độ cho Táng Hoa thăng cấp lên trước thánh binh, vậy thì có lợi rất lớn đối với việc đề cao thực lực của Lâm Nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!